----
Nguyễn Minh Phù lấy một phần cơm cho Tạ Duyên Chiêu.
Còn cô thì ăn với Chu Hồng.
Thừa dịp còn chưa hết giờ làm, Nguyễn Minh Phù định đi sớm đẹ tránh bị người khác bắt gặp.
Bất quá trước đó cô chỉnh trang lại một chút.
Mỗi lần thế này cô lại đặc biệt hoài niệm phòng thay đồ năm trăm mét vuông kia. Còn có trang sức cực phẩm nhập khẩu trước đó, cô còn chưa được đeo mấy lần đây.
Thiệt thòi quá......
Cô buộc mái tóc dài vốn đã có chút xoăn thành bím tóc xương cá, mái tóc hai bên trán rủ xuống làm nổi bật vẻ đẹp của cô.
Để làm cho mình xinh đẹp hơn, Nguyễn Minh Phù còn mặc một chiếc váy.
Về phần có đẹp hay không, nhìn sự kinh diễm trong mắt Chu Hồng là biết.
Nguyễn Minh Phù nhấc hộp cơm trên bàn lên, từng bước từng bước ra khỏi chỗ ở của thanh niên tri thức.
Nhìn hướng Tạ Duyên Chiêu đi, hẳn là tới đập chứa nước.
Cô càng đi thì càng thấy ít người. Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh làm cho cô có chút sợ hãi.
Nếu không nguyên chủ đã từng tới đây thì Nguyễn Minh Phù đã sớm dẹp đường về phủ rồi.
Lại đi hơn mười phút nữa, lúc này cô mới nghe thấy tiếng người.
Nguyễn Minh Phù sửa sang lại tóc tai quần áo rồi mới lượn lờ tiến lên.
Tạ Duyên Chiêu có dáng người cao ráo, anh nổi bật nhất trong đám người.
Anh cởϊ áσ khoác ra, trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu xanh lá cây cùng quần dài.
Hai cánh tay đầy cơ bắp, trông thật cường tráng.
Mỗi lần động tay đều khiến cho người ta cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
Mồ hôi từ trán chảy qua hai má. Lúc muốn rơi lại chảy dọc theo cằm nhanh chóng xẹt qua yết hầu chảy xuống trước ngực...
Hormone nam tính đập vào mặt khiến Nguyễn Minh Phù không nhịn được nuốt nước miếng.
Tạ Duyên Chiêu cảm giác nhạy bén, Nguyễn Minh Phù cũng không che giấu sự xuất hiện của mình, thấy anh quay đầu nhìn lại còn cười với anh.
Các chiến hữu làm việc nghe được động tĩnh, giương mắt nhìn liền ngây ngẩn.
Chỉ thấy Nguyễn Minh Phù lặng lẽ đứng cách đó không xa, váy trên người càng làm eo cô càng thêm mảnh khảnh.
Cả người giống như một đóa thược dược muốn hé nở, đẹp đến chói mắt.
Thấy Tạ Duyên Chiêu tiến về phía mỹ nhân, các chiến hữu nhịn không được phỉ nhổ Tạ Duyên Chiêu.
"Súc sinh nha!"
"Trách không được lúc trước giới thiệu đối tượng cho cậu ta mà cậu ta vẫn từ chối, thì ra đã có mục tiêu."
"Thật tốt quá, rốt cuộc lão Tạ cũng có đối tượng......"
Hai mắt Hứa Chư sáng ngời.
Vừa rồi còn nói tìm một Thiên Tiên cho anh em tốt, lúc này Thiên Tiên tự đưa tới cửa kìa.
Hứa Chư cảm thấy mình rốt cục có thể bàn giao với lão lãnh đạo, rốt cuộc không cần bởi vì vấn đề cá nhân của lão Tạ mà phải nghe lãnh đạo lải nhải.