Ba là xưởng trưởng, mẹ là chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng, được nuông chiều từ nhỏ.
Thời thế thay đổi, Nguyễn Minh Phù phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Đại tiểu thư nũng nịu nhổ một cọng cỏ tay cũng có thể bị xước, nào chịu được khổ cực nơi đồng ruộng, ngồi khóc sướt mướt tính toán tìm cho chính mình một phiếu cơm dài hạn.
. . .
Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt đã thấy bên cạnh có một người đàn ông đang nằm. Chuyện chết người chính là ngoài cửa có người, sắp trình diễn tiết mục ‘bắt gian".
Nguyễn Minh Phù nhớ tới ký túc xá thanh niên trí thức tồi tàn, nhớ tới ba mẹ nguyên thân cùng với địa đầu xà như hổ rình mồi nhắm tới nguyên thân..
Lòng cô chợt lạnh, tiếp tục nằm xuống.
. . .
Tạ Duyên Chiêu có tướng mạo tuấn lãng, tiền đồ tươi sáng, còn trẻ mà đã trở thành đoàn trưởng.
Chỉ là tuổi tác càng lớn nhưng vẫn chưa giải quyết vấn đề cá nhân khiến các lãnh đạo sầu trắng tóc.
Tin tức Tạ Duyên Chiêu kết hôn đột nhiên truyền đến, nghe nói đối tượng là một cô gái nông thôn.
Mọi người nghe xong đều không khỏi cảm thán một câu thật ủy khuất.
Thẳng đến khi Nguyễn Minh Phù eo thon chân dài, gương mặt xinh đẹp theo Tạ Duyên Chiêu tiến vào đại viện, tất cả mọi người mới choáng váng:
"Đây là cô gái nông thôn? Chuyện tốt thế này sao không rơi xuống trên đầu ta nha!"