Chương 50: Anh Hôn Cô 1

Lâm Doanh Doanh đang chuẩn bị trong phòng.

Cô lấy một hộp thịt ra, cùng với một hũ mật ong, một hũ sữa mạch nha, một hộp sữa bột và hai túi mì ăn liền.

Cô nhìn lại một chút rồi cất sữa bột và mì ăn liền đi. Đối với cô mà nói mì ăn liền không phải thứ tốt, còn không ngon bằng bánh mà Hoắc Thanh Sơn làm cho cô, sữa bột còn có thể để lại hối lộ bọn trẻ.

Nghe thấy động tĩnh cô lập tức ra ngoài nghênh đón, nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn và mẹ Hoắc đi đến. Nhìn từ khoảng cách gần, mẹ Hoắc trông không quá lớn tuổi, tướng mạo đẹp đẽ, làn da trắng nõn, là một người phụ nữ trung niên rất đẹp. Vì đã ở góa nhiều năm nên cố ý dùng cách ăn mặc già trước tuổi, quần áo màu đen cùng với búi tóc ở sau đầu khiến bà trông già đi chục tuổi.

Mẹ Hoắc thấy cô cười vui vẻ như vậy thì trong lòng cũng yên tâm. Bà sống đến tuổi này không có bản lĩnh gì nhưng ít nhiều vẫn có mắt nhìn người. Bà rất có kinh nghiệm nhìn ánh mắt của những cô gái còn trẻ.

Thanh niên tri thức Lâm không hề để ý đến những lời đồn nhảm nhí đó, quả nhiên là cô gái thành phố có kiến thức.

Vào trong nhà, Lâm Doanh Doanh mời mẹ Hoắc ngồi xuống bên giường.

Mẹ Hoắc thấy trên giường có bày bàn gấp, còn có nhiều đồ tốt như vậy thì biết rằng đây là do Lâm Doanh Doanh chuẩn bị.

Nếu là người nhạy cảm sẽ nghĩ rằng con dâu muốn ra oai với mình, khoe khoang gia cảnh giàu có. Nhưng mẹ Hoắc lại nghĩ rằng Lâm Doanh Doanh rất hào phóng, lấy đồ tốt ra chiêu đãi bà.

Bà ra hiệu cho Hoắc Thanh Sơn mang sủi cảo và đồ ăn ra, tổng cộng có bốn hộp sủi cảo. Bà cười với Lâm Doanh Doanh: “Thanh Sơn cái gì cũng tốt, chỉ là ăn nói vụng về không thích nói chuyện, không lời ngon tiếng ngọt, cả ngày im lìm chẳng nói gì. Doanh Doanh, cháu dạy nó một chút, cái miệng vụng về này của nó chúng ta cũng không cứu nổi nữa.”



Lâm Doanh Doanh lườm Hoắc Thanh Sơn một cái, mím môi cười. Cái gì mà miệng lưỡi vụng về, bác gái thật biết nói chuyện.

Biết nói chuyện hay không không liên quan gì đến trình độ học vấn mà là do trời sinh và quá trình trưởng thành rèn luyện ra.

Xem ra Hoắc Thanh Sơn giống cha của anh, ít nói.

Mẹ Hoắc sợ cô để bụng việc bỗng nhiên không cho cô đến nhà ăn cơm, bèn giải thích: “Mấy ngày nay tất cả mọi người đều thu hoạch lúa mạch, trong nhà đang lộn xộn. Mấy đứa em của Thanh Sơn vừa bận vừa loạn, bác sợ chúng nó đυ.ng chạm vào cháu. Để sau này Thanh Sơn trừng trị chúng nó, để chúng nó ngoan ngoãn hơn một chút.”

Lâm Doanh Doanh cười thoải mái: “Bác gái, không sao đâu.”

Cô gả cho Hoắc Thanh Sơn chứ không phải các em của anh. Cho dù các em của anh có hư một chút cũng không có gì phải sợ, dù sao tam quan của Hoắc Thanh Sơn vẫn rất bình thường.

Hôm nay mẹ Hoắc làm sủi cảo nhân thịt băm đậu cô ve. Đậu cô ve luộc sơ qua rồi băm nhỏ, trộn với hành, gừng cùng với mỡ heo, thêm vào một chút mộc nhĩ hoặc nấm. Gói lại làm nhân bánh rất ngon, bà gọi Lâm Doanh Doanh nếm thử: “Xem xem có hợp khẩu vị hay không? Cái khác thì bác không biết, nhưng nấu cơm thì tay nghề cũng rất khá.”

Lâm Doanh Doanh cầm đôi đũa bằng gỗ đàn của mình gắp một cái sủi cảo lên cắn một miếng, nước dùng béo ngậy tràn ngập trong miệng, mặc dù không có quá nhiều vị của đậu cô ve nhưng hỗn hợp mỡ heo rất ngon mà không ngấy, thơm mà lại không quá dầu mỡ, hương vị rất ngon.

Lâm Doanh Doanh được ăn ngon đến cười híp cả mắt, không hề keo kiệt mà tặng thêm một bài tiểu luận khen ngợi dài cả trăm chữ.

Tuy rằng cô yếu ớt và có chút bệnh sạch sẽ, nhưng dáng vẻ khi ăn cũng ưu nhã đẹp mắt, không phải loại người ra vẻ thích gây khó dễ. Ngược lại còn ăn đến hai má phồng lên, lúc khen ngợi cũng cho người ta cảm giác thật lòng, hai mắt phát sáng.



Mẹ Hoắc cảm thấy thỏa mãn.

Dù cơm mà bà làm có ngon hơn đi chăng nữa, con trai bà cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ nói một câu “ngon”. Những đứa khác thì chỉ lo tranh nhau, không khen lấy một lời.

Tức chết đi được.

Mẹ Hoắc đẩy hộp sủi cảo ra trước mặt Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh ăn nhiều một chút, còn có nữa đó, bác gói nhiều lắm.”

Hoắc Thanh Sơn: quả thực rất nhiều, không để lại một cái mà xách qua đây hết.

Lâm Doanh Doanh vừa vui vẻ thưởng thức vừa thúc giục bọn họ cũng cùng ăn.

Mẹ Hoắc bỗng nhiên lấy hai chiếc vòng tay bằng vàng từ trong túi vải ra đeo lên tay Lâm Doanh Doanh.

Lâm Doanh Doanh giật nảy cả mình: ?

Hoắc Thanh Sơn cũng sửng sốt, không biết mẹ anh giấu những thứ này từ bao giờ. Trước đây khi nghèo đói đến mức không có cơm ăn cũng chưa từng thấy bà lấy ra.

Anh lập tức ra ngoài nhìn xung quanh, tri thanh điểm rất yên tĩnh, không có một bóng người.