Chương 48: Đính Hôn 2

Đợi đến khi mẹ Lâm đồng ý không can thiệp vào việc của Hoắc Thanh Sơn, Lâm Doanh Doanh lại nói đến việc mẹ Diệp đến nhà mình.

Mẹ Lâm cười nhạo: “Mẹ biết, mẹ thấy bà ta tích cực như vậy liền trịnh trọng giao phó vườn rau lớn nhất của đoàn kịch cho bà ta, để bà ta có việc làm.”

Trước đây khi mẹ Diệp đưa con gái đến nương tựa, cha Lâm sắp xếp cho hai người họ ở khu kí túc xá đại viện, mẹ Lâm sắp xếp cho mẹ Diệp đến đoàn kịch trông coi đạo cụ may vá đồ hóa trang và làm một vài việc lặt vặt. Tuy rằng không mệt nhưng vô cùng vặt vãnh, có đôi khi cũng bận đến chân không chạm đất.

Ban đầu mẹ Diệp ngày nào cũng gạt lệ nói mình số khổ, mẹ Lâm lén gọi bà ta là thím Tường Lâm. Sau này bà ta cũng không lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày nữa, lại bắt đầu tự cho là thân thích của cha Lâm, nghĩ rằng mẹ Lâm không biết làm việc nhà nên muốn chủ động giúp đỡ. Mẹ Lâm cũng không từ chối, chỉ cần mẹ Diệp xuất hiện sẽ để bà ta làm việc nọ việc kia, sai khiến bà ta như một bà giúp việc đúng như bà ta mong muốn.

(Thím Tường Lâm là nhân vật trong truyện ngắn Lễ cầu phúc của Lỗ Tấn, đại diện cho những người phụ nữ nông thôn lao động vất vả, khắc khổ, có cuộc đời đầy gian nan đau thương trước Cách mạng 1911 ở Trung Quốc.)

Lâm Doanh Doanh nhón chân nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, thấy Hoắc Thanh Sơn đang đứng dưới gốc cây ngô đồng.

Lá ngô phấp phới, gió thổi xào xạc, bóng dáng anh tuấn của anh trầm mặc như núi.

Lâm Doanh Doanh cảm thấy trong lòng mềm mại, cô làm nũng: “Mẹ, mẹ nói với đồng chí lão Lâm nếu như ông ấy làm loạn thì con sẽ tính nợ mới nợ cũ vào một lượt, cả đời này sẽ mặc kệ ông ấy.”

Cả đời này sẽ mặc kệ ông ấy là sự uy hϊếp lớn nhất của cô đối với cha Lâm. Mỗi lần đều rất dễ sử dụng.

Mẹ Lâm bảo cô yên tâm, cứ làm việc mình muốn gả cho người mình thích: “Mẹ muốn bảo bối được vui vẻ suốt đời.”

Lâm Doanh Doanh lại moa moa với điện thoại một hồi, sau đó giao hẹn sẽ quay về viết thư rồi tắt điện thoại.

Cô chạy ra ngoài như một chú chim nhỏ: “Hoắc Thanh Sơn, cha mẹ vợ của anh đều đồng ý rồi, bảo anh nhanh chóng xin giấy kết hôn.”



Hoắc Thanh Sơn chầm chậm quay lại, đôi mắt xinh đẹp tĩnh mịch sáng lên.

Nhưng anh vẫn có chút nghi ngờ, rõ ràng trước đó ý kiến của cha mẹ cô không đồng nhất, sao gọi một cuộc điện thoại mà đã đồng ý rồi? Là cô biết khuyên nhủ hay là cô biết lừa gạt?

Lâm Doanh Doanh kéo lấy cánh tay của anh.

Hoắc Thanh Sơn vội vàng tránh né: “Giữa ban ngày ban mặt đừng động tay động chân.” Giọng nói không còn lãnh đạm như trước.

Lâm Doanh Doanh cong môi, chắp tay ra sau lưng nghiêng đầu nhìn anh: “Đồng chí Hoắc Thanh Sơn, anh làm gì mà như một ông già cổ hủ vậy? Chúng ta đã đính hôn rồi.”

Hoắc Thanh Sơn nghiêm chỉnh đáp: “Vẫn chưa kết hôn.” Một khi chưa kết hôn thì anh không thể đυ.ng vào cô.

Lâm Doanh Doanh cho anh một cái nhìn khinh bỉ dịu dàng, ánh mắt sóng sánh vô cùng kiều mị động lòng người, trêu chọc anh đến mức đầu óc anh nóng lên.

Cô nói muốn mua rượu thuốc lá cùng với trà và bánh kẹo dùng để mời khách trong hôn lễ.

Hoắc Thanh Sơn: “Rượu, thuốc lá và kẹo mừng tôi sẽ mua. Mọi việc trong hôn lễ tôi sẽ chuẩn bị, chỉ là...”

Lâm Doanh Doanh nhìn anh: “Chỉ là làm sao?”

Hoắc Thanh Sơn mấp máy môi, khẽ nói: “Khiến cô chịu ấm ức, hôn lễ ở nông thôn rất đơn giản.”

Lâm Doanh Doanh bật cười, dịu dàng đáp: “Anh nghĩ là em muốn có kiệu tám người rước à? Nói ra thì, Hắc Tử cũng coi như bà mối của chúng ta, nó chở anh đến cứu em, lại đưa em đi gả cho anh. Thật là lãng mạn.”



Cô nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói mềm mại mê hoặc: “Khi đi đến cổng, anh có thể cõng hoặc bế em qua cửa. Như vậy em sẽ càng thích hơn.”

Cho dù Hoắc Thanh Sơn bình tĩnh khắc chế nhưng những lời nhiệt tình thẳng thắn của cô vẫn khiến đôi mắt anh tối lại, anh cuộn chặt ngón tay ma sát với nhau: “Quay về trước đã.”

Cuối cùng anh vẫn cho cô thời gian một ngày, nếu như cô đổi ý thì coi như thôi. Nếu như cô không hối hận thì ngày mai anh sẽ đi xin kết hôn.

Ra hỏi cửa hàng, anh ra hiệu bảo Lâm Doanh Doanh lên ngựa.

Lâm Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập sự ám chỉ, nũng nịu nhõng nhẽo với anh.

Hoắc Thanh Sơn: “Hử?”

Lâm Doanh Doanh cười ngượng ngùng: “Một giây trước chúng ta đã đính hôn, anh có thể bế em lên mà.”

Hoắc Thanh Sơn vỗ vỗ lên cổ ngựa: “Hắc Tử, nằm xuống.”

Con ngựa đen đó quả nhiên nghe lời mà nằm xuống trước mặt Lâm Doanh Doanh.

Lâm Doanh Doanh: “...”

Sao em cứ không chiếm tiện nghi của anh được chứ. Hừ, giận rồi, trong vòng ba giây sẽ không để ý đến anh.

Cô giậm chân một cái, tức giận lên ngựa. Con ngựa vững vàng đứng lên bắt đầu chở cô về.