Tống Hướng Quân cũng không thể nói gì. Anh đặt hành lý của mình vào căn phòng mà Tống Hướng Đảng chuẩn bị cho anh.
Căn phòng này vô cùng đơn sơ cũ nát, hơn hai mươi năm trước cũng là chỗ ở của anh, nhưng hôm nay đã sớm thay đổi hình dáng. Trên bức tường gạch đỏ xung quanh quét sơn trắng, nhưng mà rõ ràng đã qua lâu, sơn tường đã tróc, lộ ra gạch đỏ và đất cát bên trong. Không có sơn trắng tróc xuống cũng không sạch sẽ lắm, bên trên còn dính vết bẩn đen thui.
Tống Hướng Quân ngồi ở mép giường, âm thầm nghĩ, lúc hai người họ ngồi xe buýt về hai bên đường đều là từng hàng nhà ngói mới tinh. Nhìn kỹ thôn Lâm Gia gần như không có gì thay đổi, trong lòng anh bỗng có loại cảm giác chua chát khó nói nên lời.
Một tiếng sau, Tiền Tiểu Hoa đạp xe đạp trở về. Có vẻ cô ta mua rất nhiều, xe phía sau kẹp túi phân u-rê, cổ căng phồng, gần nửa túi.
Cô ta dựa xe đạp vào chỗ ngoặt bên tường phòng Đông. Cầm túi phân u-rê đến phòng bếp, bắt đầu nhanh nhảu chuẩn bịmột bàn thức ăn.
Chờ lúc thức ăn được mang hết lên bàn, khách của nhà họ Tống tới, là anh em tốt của Tống Hướng Quân - Lâm Ái Quân. Hai người cùng nhau lớn lên, chơi chung từ lúc mặc tã, tình cảm vô cùng thân thiết.
Lúc Lâm Ái Quân làm ở bộ đội, bàn chân bị đồ nặng đập trúng, sau đó bị thọt. Thấy anh ta khập khễnh đi vào, Tống Hướng Quân cũng không hề bất ngờ.
Anh em tốt hơn hai mươi năm không gặp, hai người kích động ôm nhau, Tống Hướng Quân vội vàng gọi anh ta ngồi xuống uống rượu.
Hai người lại ngồi xuống, Lâm Ái Quân cười nói: “Vừa nãy nghe Tam Lý nói ông quay về, tôi còn không tin, không ngờ thật sự là ông quay về. Sao giờ mới về, sẽ không đi nữa chứ?”
“Không đi nữa.”
Tống Hướng Đảng rót rượu cho hai người anh: “Anh cả, từ sau khi anh đi, đều là anh Ái Quân chăm sóc nhà chúng ta. Bằng không chúng em đã sớm chết đói rồi.”
Nghe vậy, Tống Hướng Quân vô cùng biết ơn mà rót rượu cho Lâm Ái Quân. Anh ta bưng cốc rượu lên khiêm tốn nói mấy câu: “Tôi đâu giúp được gì, đều là Hướng Đảng khách sáo thôi.”