Chương 5

Tống Hướng Đảng sửng sốt, bĩu môi: “Đương nhiên là kết hôn rồi. Nhưng mà vợ anh ta rất ít khi tới thôn. Có lẽ là coi thường nông thôn chúng ta đấy!”

Tống Hướng Quân theo bản năng phản bác một câu: “Cô ấy không phải người như vậy!”

Nghĩ đến cô gái khiến anh ngày đêm mong nhớ, anh không tin cô sẽ là loại người đó.

Hình như Tống Hướng Đảng không nhận ra anh trai khác thường, khinh thường bĩu môi: “Nhưng người trong thành phố đó thật sự xem thường người nông thôn chúng ta, trước đây tới chỗ chúng ta vào đội thanh niên trí thức, sau khi về thành phố thì không có một ai quay về. Ví dụ như chị Hướng Bắc nhà chú ba bị chồng vứt bỏ. Ngay cả con trai cũng không cần, ném luôn cho chị Hướng Bắc, chưa quay về lần nào.”

Tống Hướng Quân không biết chuyện này, mặc dù hơi đồng cảm cho cảnh ngộ của Hướng Bắc, nhưng anh vẫn phản bác một câu: “Thanh niên trí thức không phải ai cũng thế.”

Tống Hướng Đảng lại khinh thường cười nhạo một tiếng, anh ấy thở dài, giống như đang an ủi anh: “Cho dù chị Hướng Bắc tốt, mặc dù người đàn ông đó vứt bỏ chị Hướng Bắc, nhưng ít nhất hàng năm đều có thể gửi về không ít tiền, đám em dâu của chị ấy cũng không dám nói gì.”



Nhưng, cô vợ thanh niên trí thức của anh Ái Quân thật sự rất đáng ghét. Gả cho anh Ái Quân, vẫn còn gian gian díu díu với tên đàn ông khác, thậm chí còn sinh ra con hoang. Cho tới bây giờ anh Ái Quốc còn thường xuyên bị người ta chỉ trỏ đấy. Tái hôn nhiều năm như vậy, cũng không có ích gì! Mọi người đều nhớ chuyện đó!”

Ái Quân trong miệng Tống Hướng Đảng mang họ Lâm, ở cùng thôn với họ, là anh em chơi từ nhỏ đến lớn của Tống Hướng Quân.

Tống Hướng Quân sửng sốt: “Sao Ái Quân lại nhìn trúng người phụ nữ như vậy?”

Ái Quân tính tình bướng bình, chắc chắn sẽ không kết hôn với người phụ nữ không nhìn trúng, cho nên nhất định anh ấy rất coi trọng người đó.

Tống Hướng Đảng thở dài: “Ai nói không phải chứ. Ban đầu thật sự không nhìn ra chị ta lại là loại người như vậy. Có câu nói rất hay, biết người biết mặt khó biết lòng! Haiz! Chị ta là thanh niên trí thức đẹp nhất chỗ chúng ta đấy.”