Chương 10

Tống Hướng Quân không để ý đến lời nói của anh ta, vỗ vai của người anh em, an ủi anh ta: “Chuyện này không liên quan tới ông, hơn nữa tôi cũng quên từ lâu rồi.”

Năm 1973, Tống Hướng Quân bị người ta tố cáo, lục soát trong nhà có sách vở của phong kiến mục nát, bị xử năm năm, bị đưa vào nông trường lao động cải tạo. Già trẻ trong nhà không có ai có thể kiếm đủ công điểm. Vì để người nhà sống sót, anh luôn muốn chạy thoát ra ngoài.

Sau đó lúc Ái Quân tới thăm anh, nghĩ cách cho anh, bảo anh giúp con trai của huyện trưởng gánh tội danh trêu chọc phụ nữ, mỗi tháng nhà họ sẽ cho hai mươi cân lương thực.

Mặc dù chuyện này là không đúng, nhưng vì người nhà có thể sống sót nên anh vẫn đồng ý. Mặc dù trên đầu gánh thêm một tội danh, nhưng bởi vì huyện trưởng làm việc thích đáng, anh vẫn bị xử năm năm. Nhắc tới, ngoài thêm một tội danh ra, anh gần như không bị ảnh hưởng gì cả, ngược lại vì vậy có thêm hai mươi cân lương thực.

Tống Hướng Quân lấy lại tinh thần từ trong ký ức, vội hỏi Lâm Ái Quân: “Những năm qua ông sống có tốt không?!”



Lâm Ái Quân uống một ngụm rượu: “Tốt cái gì mà tối! Từ lúc tôi bị vợ đầu cắm cho cái sừng, tôi không thể ngẩng đầu trong thôn được nữa.”

Tay cầm cốc rượu của Tống Hướng Quân khựng lai, sững sờ nhìn anh ta: “Ông nói chuyện Trần Y Dung nɠɵạı ŧìиɧ?”

Nghĩ đến chuyện này, Lâm Ái Quân lại không nhịn được lửa giận trong lòng: “Con khốn đó đã sớm quen biết thằng mặt trắng đó. Nghe nói, hai người còn quen biết từ nhỏ. Ông nói xem, trên đầu tôi có phải xanh biếc không?”

Anh ta nói xong thì chỉ đầu mình, tựa như bên trên thật sự bị cắm sừng vậy.

Anh ta nói đến chỗ kích động, hai tay còn không ngừng vỗ mặt bàn, bát đĩa trên bàn nhảy lên mấy cái theo động tác của anh ta, ly rượu rót đầy nghiêng đổ trên bàn, phát ra tiếng lăn, rượu vãi trên bàn, theo kẽ bàn chảy lên quần áo của anh ta. Anh ta cũng không thèm để ý, vẫn căm tức mắng.