Chương 8

Tô Đào Đào ôm mặt, với khuôn mặt này cùng vóc dáng này, cô vừa gợi cảm vừa quyến rũ, nếu là đàn ông, chắc chắn cô cũng khó mà không thích bản thân mình.

Cực phẩm khó có được, đáng tiếc là lại sinh sai thời đại.

Tô Đào Đào quyết định sẽ giữ lại chút sự khờ khạo này của nguyên chủ, thậm chí sẽ dùng vài cách để làm mình xấu xí và quê mùa hơn, tránh để người khác thấy được sự gợi cảm và quyến rũ của cô. Dù sao thì trong nhà chỉ có người già và trẻ con, nếu bị tên ác bá nào để ý, cô không có khả năng tự bảo vệ mình, lại còn dễ dàng gây ra rắc rối, nên cẩn thận vẫn hơn.

Sau đó, Tô Đào Đào kiểm kê tài sản của mình.

Thật là nghèo, cô theo trí nhớ của nguyên chủ tìm chỗ cất giấu tiền khắp nơi nhưng chỉ tìm thấy mười ba đồng tám hào năm, còn tìm được ở trong một hộp sắt ít sử dụng, phiếu thì có vài cái lẻ tẻ, không có một tấm phiếu lương thực hay phiếu thịt nào.

Tô Đào Đào cười dở khóc dở, với số “tài sản khổng lồ” này chắc là đã bị nguyên chủ quên mất, không nhớ đến. Chứ ở thời này, mười ba đồng tám hào năm mua được mười cân thịt, nếu nhớ ra thì đời nào nguyên chủ lại để lại, đã tiêu hết sạch từ lâu rồi.

Tô Đào Đào thở dài, dứt khoát đứng dậy sắp xếp, dọn dẹp lại trong ngoài căn phòng bừa bộn này một lượt.

Phải nói rằng nguyên chủ rất luộm thuộm, ví dụ như khăn gối, đen gần như giẻ lau, có lẽ nguyên chủ không cho Chu Linh Lan giặt, nên bà cũng không dám động vào. Trên khăn gối còn có một lớp dầu tóc!

Nghĩ đến việc mình đã nằm trên chiếc khăn gối này thời gian lâu như vậy, Tô Đào Đào phải niệm thần chú nhắc nhở bản thân “vật tư khan hiếm không được lãng phí” hàng trăm lần mới không nôn hết cháo cá vừa ăn ra.

Quần áo cũng vứt lung tung khắp nơi, quần với áo bốn mùa lẫn lộn lại với nhau, chất thành đống thành đống. Tô Đào Đào lục lọi một hồi, so với thời đại này quần áo người ta phải vá chằng vá đυ.p, cô lại có khá nhiều quần áo tốt, nhưng kiểu dáng thì chẳng ra gì, toàn là loại cay mắt.

Không phải thời đại này chuộng sự giản dị sao? Sao lại có nhiều quần áo hoa hòe hoa sói thế này?

Tô Đào Đào nhìn xuống quần áo mình đang mặc, cũng là hoa hòe hoa sói như bảng pha màu, phải chọn mãi mới tìm được một bộ quân trang màu xanh và hai chiếc áo sơ mi trắng.

Áo bông thì khá giản dị, chỉ là chiếc áo bông quân dụng bình thường, trông có vẻ đã cũ kỹ, chắc là mang từ lúc đi xuống nông thôn.

Tô Đào Đào cầm lên xem, có vài chỗ đã bị mốc, phía sau túi còn có một cục nổi lên.

Cô bóp bóp, cảm giác không giống bông, như có thứ gì đó được khâu bên trong.

Cô nghĩ nghĩ một lúc, tìm một cái kéo rỉ sét, cắt đường chỉ ra, lấy đồ bên trong ra nhìn, nhìn thấy thì lập tức sững sờ, há hốc mồm...