Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70, Bà Mẹ Xinh Đẹp Cười Ha Ha Và Ông Chồng Nghiên Cứu Khoa Học Tuyệt Đỉnh

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người phụ nữ trước mặt khoảng tầm bốn, năm mươi tuổi, da đã đen lại còn gầy, tóc đã điểm bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng vẻ mặt hiền lành và dịu dàng, có lẽ tuổi thực còn trẻ hơn tướng mạo một chút. Tô Đào Đào không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vất vả và tràn đầy tang thương kia. Rốt cuộc con người ấy đã trải qua bao nhiêu gian truân mới có thể có đôi mắt như vậy?

Tô Đào Đào quay mặt nhìn xuống, đứa trẻ trong lòng người phụ nữ gầy đến mức gần như biến dạng, các đường nét trên khuôn mặt được chạm khắc tinh tế nhưng biểu cảm thì ngây dại, đôi mắt to và vô hồn mở ra, như đang nhìn cô, lại như xuyên qua cô để nhìn chỗ khác, ánh mắt không hề tập trung.

Mùa mùa hè kiếp trước, khi đi dạy nguyện ở vùng núi, Tô Đào Đào đã từng gặp những đứa trẻ bị bỏ rơi dẫn đến mắc chứng tự kỷ, mấy đứa nhỏ đó cũng có ánh mắt như vậy, nhưng dù sao cũng có đủ ăn mặc ấm, không gầy yếu như thế này.

Đứa trẻ trước mắt thực sự gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Tô Đào Đào đã từng xem nhiều bộ phim tài liệu về các đất nước có chiến tranh, trong những trại tị nạn nơi trẻ em mất nhà cửa do chiến tranh cũng mới có những đứa trẻ gầy yếu và có ánh mắt đau lòng như vậy.

Đứa trẻ này rõ ràng là con ruột của cơ thể này, cũng có lẽ do mối liên kết huyết thống, mắt Tô Đào Đào đột nhiên đỏ lên.

Cô vừa mới nhìn qua đôi tay của mình, trắng nõn mịn màng, mềm mại không có một chút dấu vết nào của người lao động, lại mềm mại nhiều thịt, rõ ràng chưa từng chịu khổ, càng chưa từng bị đói.

Rốt cục là một người mẹ phải tàn nhẫn đến mức nào mới có thể để con mình thảm như vậy, còn để mẹ chồng mình khổ sở như thế, trong khi bản thân ăn no mặc ấm? Tô Đào Đào tức giận đến mức muốn tát vài cái vào nguyên chủ.

Cô nhớ trước khi Phó Chinh Đồ ra đi làm nhiệm vụ, anh đã để lại ở nhà một số tiền lớn, mức tiêu dùng ở nông thôn thấp, dù không đi làm thì ít nhất cũng có thể đảm bảo đủ ăn đủ mặc, nhưng mà nguyên chủ thì tiêu xài hoang phí, thỉnh thoảng lại lấy tiền đi thị trấn ăn ngon uống sướиɠ, có lẽ đã tiêu hết từ lâu.

Tô Đào Đào tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Chu Linh Lan không biết con dâu đã thay đổi, càng không biết tâm lý của cô, thấy Tô Đào Đào mắt đỏ biểu hiện nghiến răng nghiến lợi, còn tưởng cô lại muốn gây rắc rối, vội vàng đổi giọng: "Đào Đào, nếu con không muốn thì thôi, nếu thực sự muốn đi, mẹ..." Bà lại nghĩ gọi "mẹ" không còn phù hợp, Chu Linh Lan lại đổi giọng, "Mẹ sẽ nhờ bí thư thôn viết thư giới thiệu cho con về huyện thành, con đừng làm chuyện dại dột nữa, không có gì quan trọng hơn mạng sống."

Chu Linh Lan nói rồi lại rơi nước mắt.

Chu Linh Lan không phải là người hay khóc.

Chồng chết trận, bà không khóc, cắn răng một mình nuôi hai đứa con trai khôn lớn, đứa con trai út mồ côi từ trong bụng mẹ, từ khi sinh ra chưa từng gặp cha.

Con trai cả đi đã hai năm, không có tin tức, bà cũng không khóc, bà tin chắc con trai sẽ không bỏ rơi họ, đã hứa sau ba năm sẽ về thì nhất định sẽ về, chỉ là tạm thời không thể liên lạc với họ;

Sau khi Tô Đào Đào gả vào, đặc biệt là từ sau khi con trai cả đi, nhà cửa không yên ngày nào, ngày nào cô ta cũng chửi bới làm loạn, hành hạ người khác đủ trò, bà chưa từng khóc, cũng không hề oán giận, hơn ai hết bà hiểu nỗi khổ của một góa phụ, chỉ vì cô ta là cô gái xinh đẹp trẻ trung đã sinh cho nhà họ Phó một đứa cháu ngoan, bất kể cô ta làm gì Chu Linh Lan cũng có thể tha thứ.

Nhưng hôm nay, khi Tô Đào Đào nhảy xuống sông, được cứu lên trong tình trạng hấp hối, bà khóc nức nở một hồi.

Thời điểm con trai cả đi không biết Tô Đào Đào đã mang thai, đứa cháu tội nghiệp từ khi sinh ra đã chưa từng gặp cha, nếu mất luôn cả mẹ, cháu sẽ tội nghiệp biết bao.

Nghe lời Chu Linh Lan, Tô Đào Đào lại muốn đánh "mình" nữa. Tô Đào Đào hít một hơi thật sâu, chửi thầm nguyên chủ đúng là đồ vô dụng.

“Đào Đào?”

Châu Linh Lan thấy sắc mặt Tô Đào Đào biến đổi liên tục nhưng không nói gì, đang lo lắng có phải cô bị nhiễm nước lạnh mà ốm rồi không.

Trời còn đang lạnh, mới qua đầu xuân, thời tiết này rơi xuống sông rất là nguy hiểm.

Tô Đào Đào khôi phục lại tinh thần, nhìn người phụ nữ hiền lành lại thân thiện kia, lắc đầu không chút áy náy nói: "Con không sao, chỉ là khi rơi xuống sông, con đã nghĩ thông rất nhiều điều trước đây không hiểu, trước kia con đã từng không biết điều, làm rất nhiều chuyện sai lầm, bây giờ nghĩ lại thấy xấu hổ."

Dù muốn hay không, Tô Đào Đào vẫn phải tiếp tục gánh trên lưng lỗi lầm này.
« Chương TrướcChương Tiếp »