Chương 26

Thanh niên tri thức Tô Đào Đào không đời nào lại chịu bị oan uổng như này.

Cô đã từng đọc qua nguyên tác, nên biết rõ mỗi lần nguyên chủ gây chuyện, Chu Linh Lan đều giúp cô dọn dẹp hậu quả. Nguyên chủ lấy trộm một quả dưa chuột của người ta, Chu Linh Lan bù lại hai quả. Trộm một viên kẹo của trẻ con, Chu Linh Lan bù lại cả nắm. Vì vậy mà dù nguyên chủ gây chuyện thế nào, danh tiếng của Chu Linh Lan trong đội vẫn không bị ảnh hưởng, ngược lại mọi người còn thương cảm cho bà vì gia cảnh không may, cưới phải một cô con dâu phá của. Vậy nên dù có mắng chửi, thật ra mọi người chỉ mong nguyên chủ đến lấy đồ của họ thôi.

Tô Đào Đào chủ động đền kẹo cho Tiểu Hắc Thán chỉ là vì muốn để lại ký ức xấu cho trẻ con.

Tô Đào Đào không dám đi xa, chỉ ở gần ruộng đào ít rau dại. Cô không biết nhiều về rau dại, đào được một rổ nhỏ rồi xem thời gian cũng đã gần đến lúc đi đón trẻ con tan học.

Đây quả là lần đầu tiên chưa từng có.

Nhưng "thành tích vinh quang" của cô dưới gốc cây đa đã nhanh chóng lan ra khắp đội, dọc đường đi đâu cũng có người chỉ trỏ vào cô.

Quả thật người sợ nổi danh, lợn sợ béo, nhưng da mặt cô dày, cũng không quan tâm lắm.

Lúc đến trường học, từ xa đã thấy Phó Viễn Hàng đang cõng Trần Trần đi ra.

Cũng không còn cách nào khác, hai đứa nhỏ nhà cô đều rất dễ thương, liếc mắt một cái là có thể nhận ra rồi.

Tô Đào Đào cười tủm tỉm vẫy tay về phía hai người: “Tiểu Hàng, Trần Trần, ở đây, ở đây…”

Tô Đào Đào vừa gọi, tất cả các bạn nhỏ đều nhìn về phía cô.

Bạn học tò mò hỏi: “Phó Viễn Hàng, cô ấy là ai vậy?”

Phó Viễn Hàng cứng người, nhỏ giọng đáp: “Chị dâu tôi…”

Bạn học bên cạnh trợn mắt: “Tô Ôn… khụ khụ, hóa ra là mẹ của Trần Trần.” Nói xong còn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chị ấy xinh đẹp vậy mà sao lại có danh tiếng xấu nhỉ?”

Đột nhiên một bạn nam cao lớn từ phía sau Phó Viễn Hàng xông lên, mạnh tay bóp má Trần Trần, bóp xong còn làm mặt quỷ với cậu bé, khiến Trần Trần “oa” một tiếng khóc lớn.

Bạn nam cao lớn đó còn cười ha ha, còn định tiếp tục bóp.

Cái gì gọi là “mẫu tử liên tâm”, Tô Đào Đào thấy cảnh này thì máu nóng dồn lêи đỉиɦ đầu, nhanh chóng lao tới, trực tiếp ném rổ rau dại kia vào người bạn nam cao lớn, kéo cậu ta ra: “Mày chán sống rồi phải không, dám bắt nạt con trai tao!”

Bạn nam đó bị ném đến choáng váng, bình thường cậu cũng hay đùa giỡn với Trần Trần như vậy, sao nay lại có phản ứng lớn thế?

Tô Đào Đào đỡ lấy Trần Trần từ trên lưng Phó Viễn Hàng xuống, thấy mặt cậu bé quả thật bị sưng đỏ, chẳng trách khóc to như vậy, đây là lần đầu tiên từ khi cô đến đây thấy cậu bé ngoan khóc như thế.

Bạn nam cao lớn thấy mặt Trần Trần sưng lên, cũng có chút chột dạ: “Tôi, tôi không cố ý, chỉ là đùa giỡn với cậu ta thôi…”

Tô Đào Đào cười lạnh: “Đùa giỡn? Tôi bóp sưng mặt cậu cũng là đùa giỡn đúng không? Cậu bao nhiêu tuổi, thằng bé bao nhiêu tuổi? Cậu lớn như vậy mà không biết nặng nhẹ như nào sao?”

Bạn nam cao lớn còn muốn biện minh: “Trần Trần không có cha mẹ quản, bình thường cũng không khóc…”

Phó Viễn Hàng thấy mặt Trần Trần đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm, nghe vậy càng không nhịn được, vung một đấm: “Trần Trần có cha có mẹ, có bà, còn có tôi là chú nhỏ!”

Phó Viễn Hàng rất hiếm khi nổi giận, chọc tức anh ta thì tính tình anh ta tốt, có thể không tính toán, nhưng chọc đến Trần Trần, dễ gì anh ta tha thứ.

Bình thường bạn học nhẹ nhàng bóp má Trần Trần, xoa đầu cậu bé cũng không thiếu, chỉ cần không làm đau cậu bé thì anh ta cũng không để tâm, nhưng lần này rõ ràng là Trương Thiết Trụ cố ý.