Chương 19

Ánh mắt Tào Quốc Hoa tỏa ra sự kiên định, nhìn thẳng phía trước, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách ba mét phía sau Tô Đào Đào.

Tô Đào Đào cũng không hiểu tại sao cha cô, một người công nhân lại quen biết một người bạn như thế này.

Khi hai người đến một thung lũng nhỏ không người, Tô Đào Đào cũng không vòng vo với ông ấy mà đưa trực tiếp giấy nợ và ảnh cho Tào Quốc Hoa xem.

"Thầy Tào, thầy còn nhớ việc này chứ? Tôi là Tô Đào Đào, con gái của Tô Đông Hán, cũng là vợ của Phó Chinh Đồ. Tôi biết tình cảnh của thầy hiện tại không tốt. Nếu không phải gia đình tôi sắp không còn gì ăn, vào lúc này tôi cũng không đến tìm thầy. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi một chút, bây giờ thầy có thể trả lại số tiền đó không, không cần trả lãi, chỉ cần trả vốn. Hoặc nếu không thể trả hết, thầy có thể trả lại một phần trước để tôi để xử lý việc khẩn cấp."

Tào Quốc Hoa nhận giấy nợ và ảnh, sau khi xem xong, nhìn Tô Đào Đào với vẻ kinh ngạc. Ông ấy không ngờ rằng cô con dâu là thanh niên trí thức đầy tai tiếng của nhà họ Phó lại là con gái của Tô Đông Hán.

Tuy rằng sau khi lớn, mắt có to hơn lúc nhỏ một chút, nhưng lời nói và hành động của cô có chút không giống với những tin đồn lắm. Xem ra tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, có chút phóng đại.

Mà cũng đúng thôi, Tô Đông Hán cũng không thể nào để con gái của mình tệ hại, tai tiếng đến thế.

Cũng may là Tô Đào Đào không biết suy nghĩ này của ông ấy, nếu cô mà biết được suy nghĩ này, chắc chắn sẽ phải cười ông ấy một phen, nguyên chủ bị đồn như thế không phải oan đâu.

Tào Quốc Hoa suy nghĩ như vậy, tâm trạng cũng có chút thoải mái, ông ấy gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu: "Đúng là tôi đã mượn số tiền này từ cha cô. Đại trượng phu, một lời nói như gói vàng, tôi đã vay như vậy thì chắc chắn sẽ trả đủ."

Tô Đào Đào im lặng, thầm nghĩ tất nhiên tôi không có ý kiến, ông trả cho tôi năm trăm hai tôi cũng dám nhận, vì tôi đang nghèo mà.

"Vậy thì..."

Tào Quốc Hoa giơ tay ngắt mạch suy nghĩ của cô: "Số tiền này tôi đã chuẩn bị đủ từ lâu. Cô mang giấy và bút theo không?"

May quá, đúng là Tô Đào Đào có mang theo. Kiếp trước cô học thiết kế, nên việc mang theo giấy và bút đã trở thành thói quen khắc sâu vào DNA.

Tào Quốc Hoa viết một địa chỉ, kèm theo một lá thư và chữ ký của ông, rồi đưa cho Tô Đào Đào: "Cô đến địa chỉ này, tìm một người tên Trần Tứ Hải, anh ta sẽ đưa tiền cho cô."

Tô Đào Đào cầm tờ giấy nhìn qua địa chỉ, không xa, chỉ trong huyện.

"Cha cô vẫn khỏe chứ?" Tào Quốc Hoa lại hỏi.

Câu hỏi này làm Tô Đào Đào không biết trả lời thế nào. Trong ký ức của nguyên chủ, ngoài lần trở về thăm nhà trong năm đầu tiên xuống nông thôn, rồi hai cha con cãi nhau, chia tay trong buồn bực, sau đó cô kiên quyết kết hôn, về phía gia đình gần như đoạn tuyệt quan hệ.

Sau khi kết hôn cũng không trở về nhà bao giờ, mãi đến tận khi sinh con, cô mới viết thư báo bình an về nhà. Điều duy nhất có thể gọi là có cốt khí của nguyên chủ cũ là cô ấy đã không giơ tay xin tiền hoặc đòi thứ gì đó từ gia đình.

"Vẫn ổn." Tô Đào Đào trả lời, không biết nói gì thêm.

Tào Quốc Hoa gật đầu. Vốn ông cũng không phải người nói nhiều, nhưng rốt cục vẫn nói một câu: "Gia đình nhà họ Phó đều là người tốt, cô..."

Trong đội có rất nhiều lời đồn về Tô Đào Đào, thật giả lẫn lộn, ông không thể kiểm chứng. Phần còn lại của câu ông không nói ra, mà kỳ thực ông cũng không có lập trường hay tư cách gì để nói.

Nhưng Tô Đào Đào vẫn hiểu ý ông, cười nói: "Tôi biết, trước đây là tôi không hiểu chuyện, sau này sẽ không như thế nữa."

Tào Quốc Hoa không nói thêm gì, lại gật đầu, để lại một câu "Chinh Đồ sẽ trở về" rồi dắt bò đi vào núi.

"Thầy Tào, bất cứ lúc nào, dù có chuyện gì, ông cũng đừng bỏ cuộc, kiên trì thêm một chút, rất nhanh có thể nhìn thấy ánh sáng rồi. Nếu có khó khăn gì thì có thể nói với chúng tôi, nếu có thể chúng tôi sẽ giúp."

Nhiều nhất cũng chỉ ba bốn năm nữa thôi, các ông sẽ được minh oan rồi trở về huyện thành. Câu này dĩ nhiên Tô Đào Đào không thể nói, chỉ nói bóng gió.

Sau lưng Tào Quốc Hoa rõ ràng có thẳng thêm, nhưng ông không quay đầu lại, chỉ nói: "Về đi, sau này gặp tôi cũng nên coi như không quen biết."