Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70, Bà Mẹ Xinh Đẹp Cười Ha Ha Và Ông Chồng Nghiên Cứu Khoa Học Tuyệt Đỉnh

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Đào Đào rất lo lắng, bay giờ mới là đầu xuân mà xay đống lúa này ra không biết có được năm mươi cân gạo trắng không. Với chừng này lương thực, cả nhà phải ăn trong hơn nửa năm, không trách được Chu Linh Lan và Phó Viễn Hàng không dám ăn.

Ngược lại, nấm đông cô khô, mộc nhĩ khô, măng khô, rau dương xỉ khô... những loại khô này lại có nhiều, ở thế kỷ 21, đây đều là thực phẩm hữu cơ quý hiếm phải dùng số tiền kha khá mới mua được, nhưng vào những năm 70, những thứ này được gọi là "đồ ăn của địa chủ", ăn riêng không ngon bằng rau dại, vì chúng cần nhiều dầu mỡ mới có thể nấu mới ngon, mà nông dân nghèo như họ không "ăn nổi", bởi vì không chỉ không có thịt, mà ngya cả dầu mỡ thì mỗi nhà chỉ có chút ít mà thôi.

Đội sản xuất của họ vẫn còn được coi là khá chán, vì có nhiều đất màu mỡ, phì nhiêu, năm nào cũng đều trồng rất nhiều lạc, thế nên trên bàn ăn của mỗi nhà ít nhiều cũng sẽ thấy chút váng dầu lạc.

Những đội sản xuất ở vùng núi không có nhiều đất tốt, màu mỡ thì còn không cả dám trồng lạc, nhất là mất nhà đông con, nấu ăn cũng không dám dùng dầu, chỉ dùng mảnh vải thấm chút dầu quét quanh nồi coi như là đã dùng dầu.

Tô Đào Đào nhớ lại kiếp trước của mình vì giảm cân mà rau còn tráng nước sôi rửa sạch dầu, xong xuôi mới ăn, càng nghĩ cô càng thấy tội lỗi.

Kiểm kê xong vật phẩm trong nhà mất nửa giờ, Tô Đào Đào thấy món ăn duy nhất được coi là món mặn trong nhà chỉ là trứng gà. Sau mấy lời cô nói lúc buổi sáng, Chu Linh Lan đã lấy hết trứng giấu dưới gầm giường ra.

Không lâu trước đây, Chu Linh Lan mới đi Cung Tiêu xã đổi trứng, giờ trong nhà tổng cộng cũng chỉ có mười mấy quả, dù mỗi ngày hai con gà mái kia đẻ hai quả trứng, bốn người trong nhà mỗi ngày mỗi người một quả, thì mười mấy quả trứng cũng không đủ ăn mấy ngày.

Đúng là đáng lo thật, thời buổi này, ăn no mặc ấm cũng là một vấn đề lớn, đáng phải lo lắng.

Đợi đến lúc thích hợp để ra ngoài, Tô Đào Đào tự tết tóc thành bím, mặc lên bộ quần áo cũ mờ xỉn, còn vào bếp lấy tro bếp bôi lên mặt, xoa xoa vài chỗ, như thế kiến cho vẻ đẹp của cô cũng giảm bớt, trông chỉ như một cô thôn nữ bình thường, có chăng cũng chỉ coi là có tinh thần một chút, không quá nổi bật.

Tô Đào Đào mang theo giấy nợ và ảnh chụp ra ngoài, cẩn thận đi từ cửa sau.

Kể ra thì cũng kéo, đến khi cô đến chuồng bò thì vừa lúc thấy một người đang dắt bò ra.

"Xin hỏi ông là đồng chí Tào Quốc Hoa phải không?" Tô Đào Đào hỏi.

Tóc ông già đã bạc trắng nhưng trông tinh thần vẫn còn rất mạnh khỏe, dáng người thẳng đứng, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ bình thản: "Tôi đây, xin hỏi cô là ai?"

Tô Đào Đào âm thầm đánh giá ông ấy, không khỏi thán phục, không hổ là người từng làm lính, mặc dù rơi vào hoàn cảnh đồng ruộng này, nhưng tinh thần và chí khí quân nhân vẫn không bị mất đi.

"Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta có thể ra chỗ khác nói không?"

Tào Quốc Hoa nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô, gật đầu, chỉ tay về phía sau núi: "Đi đến đó nói chuyện."
« Chương TrướcChương Tiếp »