Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70, Bà Mẹ Xinh Đẹp Cười Ha Ha Và Ông Chồng Nghiên Cứu Khoa Học Tuyệt Đỉnh

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi ăn bữa sáng xong, Tô Đào Đào quyết định đi gặp thầy Tào ở chuồng bò một chuyến, xem thái độ của ông ấy thế nào.

Chu Linh Lan nói đợi mọi người đi làm hết, khi ít người hãy đi, trước đây ông ấy từng chữa bệnh cho bò của đội sản xuất, hiện giờ bò của đội sản xuất đều do ông ấy quản lý, chắc ông ấy đang chăn bò ở phía sau núi.

Tô Đào Đào gật đầu: "Vậy hôm nay con sẽ đưa cả Trần Trần đi, cả bữa trưa và bữa tối cũng để con làm."

Chu Linh Lan suýt chút nữa buột miệng hỏi: "Con có biết nấu ăn không, sao hôm nay không đi lên huyện." Nhưng may mà bà kiềm chế được.

Đối với sự thay đổi của Tô Đào Đào, Chu Linh Lan rất vui mừng, dù sao thì nhà cũng chỉ có bấy nhiêu lương thực, cô muốn phá cũng không phá hỏng được gì, cứ để cô làm.

Trần Trần vừa nghe thấy, đã “thịch thịch thịch” chạy đến ôm lấy chân chú nhỏ.

Tô Đào Đào: "......"

Trần Trần không ngốc, dù bây giờ ở bên mẹ có vui vẻ hơn chút và dường như mẹ cậu cũng có chút yêu thương cậu hơn một chút, nhưng cậu vẫn cảm thấy ở bên chú nhỏ an toàn hơn.

Phó Viễn Hàng hiếm khi cười tươi như vậy, cuối cùng không uổng công anh ta thương yêu cậu nhóc này như vậy, anh ta cúi người bế Trần Trần lên, xoa đầu cậu: "Trần Trần vẫn là để chú nhỏ đưa đi học nhỉ."

Dù Tô Đào Đào rất muốn tự mình chăm sóc, nhưng vẫn chỉ nựng má cậu nhóc, dặn cậu nhớ nhớ đến mẹ, rồi mới nói lời tạm biệt.

Trần Trần vẫn trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không tránh tay cô véo má.

Ở nông thôn thời buổi này, người lớn trong nhà đều phải ra đồng kiếm điểm kiếm công, trẻ con thì ở nhà, đứa lớn cõng đứa nhỏ đi học, hoặc là nếu không đi học thì ở nhà trông em, xong rồi còn có thể giúp đỡ việc nhà, nhất là các bé gái, không được mấy ai chăm chỉ đi học.

Thực ra Phó Viễn Hàng cũng chỉ là một đứa trẻ đang tuổi choai choai, năm nay mới mười một tuổi, đang học lớp bốn ở trường tiểu học của công xã, từ khi Trần Trần đầy một tuổi đã theo chú nhỏ đi học.

Về chuyện này, sau khi đã đọc khá truyện thời đại này Tô Đào Đào hiểu rất rõ, nhưng giai đoạn học vỡ lòng của trẻ em rất quan trọng, cô định để Trần Trần thích nghi với cô một thời gian đã, sau này cô sẽ tự mình dạy dỗ cậu.

Người đi học thì đi học, người đi làm thì đi làm, chỉ còn mỗi Tô Đào Đào rảnh rỗi, cô bắt đầu kiểm kê vật tư trong nhà.

Chu Linh Lan siêng năng, đất vườn trong nhà trồng rất nhiều thứ, nào là khoai lang, khoai môn, khoai tây, sắn... đều dự trữ rất nhiều, nhưng gạo trắng, bột mì lại không có nhiều, lúa cũng chỉ có một góc nhỏ, không biết có được một trăm cân không. Miền Nam chủ yếu ăn gạo, bột mì cũng chỉ có một bao nhỏ, ngoài ra còn có các loại đậu và chút gạo nếp, cùng một hũ dầu lạc nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »