Chương 14

Bà âm thầm hít một hơi sâu, từ từ thở ra để làm dịu lại tâm trạng rồi nói: “Vẫn là cháo khoai lang và dưa muối.”

Tô Đào Đào vừa xem qua chuồng gà, thời này nhà nào nuôi gà cũng quy định số lượng trong định mức cho phép, nhiều nhất cũng chỉ nuôi hai ba con, chuồng gà nhà họ có hai con gà mái và ba con gà con lông vẫn vàng óng, chắc là vừa nở.

Tô Đào Đào suy nghĩ một chút, hỏi: “Gà nhà mình mỗi ngày có thể đẻ hai quả trứng không?”

Chu Linh Lan gật đầu nói: “Có thể, ngày nào Viễn Hàng cũng đào giun cho chúng ăn, trứng đẻ ra cũng khá to, một quả có thể đổi được tám xu ở Cung Tiêu xã.”

Nỗi lo lắng trong lòng Chu Linh Lan càng lớn hơn, trước đây bà luôn tranh thủ trước khi Tô Đào Đào dậy sớm lấy trứng gà cất đi, một quả đem đổi lấy tiền, một quả hấp cho bà và cháu trai mỗi người một nửa.

Trứng gà thời này là hàng hóa có giá trị cao, được phép thu mua lại, trứng gà bình thường đổi được năm sáu xu, nếu đổi được bảy tám xu phải là trứng to lắm rồi.

Trước giờ Tô Đào Đào không bao giờ quan tâm đến những việc này.

Tô Đào Đào nói: “Sau này trứng gà nhà mình để lại tự ăn, chuyện tiền bạc không cần lo, để con nghĩ cách, đúng rồi, lát nữa con sẽ đưa Trần Trần lên huyện thành làm chút việc.”

“Cạch!” Phó Viễn Hàng đánh rơi cái khay nhôm xuống đất, anh ta không nói hai lời, mặt đen xì lại chạy tới ôm chặt Trần Trần vào lòng, hét lên với Tô Đào Đào: “Chị muốn đi lên huyện thành thì tự đi, dù chị có muốn về huyện thành chúng tôi cũng không cản, nhưng chị không được mang Trần Trần đi! Lại càng không được bán thằng bé…”

“Viễn Hàng!” Chu Linh Lan kịp thời ngăn cậu lại.

Mắt Phó Viễn Hàng đỏ hoe im lặng, mím chặt môi nhìn Tô Đào Đào.

Trần Trần là con ruột của anh trai anh ta, là cháu ruột của anh ta, cũng là anh ta từng chút từng chút một giúp đỡ chăm sóc, Tô Đào Đào muốn mang Trần Trần đi, trừ khi đánh chết anh ta, bước qua xác anh ta!

Chu Linh Lan suy nghĩ kỹ lưỡng trước sau một chút, sắc mặt trắng bệch, giống như lời con trai út vừa nói là đúng, bà vừa sợ vừa lo, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tô Đào Đào: “Đào Đào, những chuyện khác mẹ đều có thể đồng ý với con, nhưng Trần Trần là máu mủ duy nhất của con và Chinh Đồ, con có thể…”

“Mẹ, Viễn Hàng, hai người suy nghĩ vớ vẩn gì thế?” Tô Đào Đào thật sự cười ra nước mắt, mấy từ kia cô không cần nghe thêm, chỉ cần nghe từ đơn cuối cùng “bán” và phản ứng như lâm đại địch của Phó Viễn Hàng là đã biết họ nghĩ sai rồi.

Cô yêu thương đứa trẻ này như vậy, sao có thể làm chuyện thất đức, táng tận lương tâm như vậy? Nhưng mà nguyên chủ thì đúng là không thể nói trước.

Tô Đào Đào liền lấy giấy vay nợ ra đưa cho họ xem: “Mọi người xem, đây là thứ mà trước khi con xuống nông thôn cha con để lại, con định lên huyện thành tìm người ghi trên giấy vay nợ để đòi tiền, mọi người nghĩ gì thế? Hóa ra những lời con nói đêm qua mọi người coi như gió thoảng bên tai hả, dù con có độc ác đến đâu cũng không thể làm chuyện mà mọi người nghĩ được, con đã nói rõ như vậy rồi, chúng ta là một gia đình, mọi người phải cho con sự tin tưởng cơ bản, sống hòa thuận với nhau, không thể cứ hoài nghi như vậy được.”

Chu Linh Lan và Phó Viễn Hàng đều biết chữ, họ thò đầu lại cùng nhau xem từ đầu đến cuối tờ giấy vay nợ, nhìn nhau, đều có chút bối rối, không biết làm sao.

Tô Đào Đào lại đưa tiếp bức ảnh, chỉ vào một người: “Đây là cha con.” rồi chỉ cho Trần Trần xem, “Trần Trần nhìn xem, đây là ông ngoại, sau này chắc chắn sẽ đưa Trần Trần về huyện thành thăm ông ngoại, nhưng không phải bây giờ.”

Tô Đào Đào lại chỉ vào một người khác, “Đây là đồng chí Tào Quốc Hoa, người năm đó vay tiền nhà con, con muốn đưa Trần Trần lên huyện thành tìm ông ấy đòi tiền, nuôi con không dễ, dẫn Trần Trần đi cùng ông ấy sẽ không nỡ lảng tránh, tiện thể cũng coi như đưa Trần Trần đi xem thế giới.”

Phó Viễn Hàng biết mình hiểu lầm, mặt đỏ lên, cúi đầu nói nhỏ “Xin lỗi”.

Trần Trần nghiêng đầu xem kỹ, đột nhiên chỉ vào bức ảnh, rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.

Chu Linh Lan đang nghĩ ngợi, quên mất ngại ngùng, bà cũng nhìn kỹ bức ảnh một lúc lâu, sau đó hỏi Phó Viễn Hàng: “Viễn Hàng, con có thấy người này quen không, có phải là…”

Phó Viễn Hàng lúc đầu không để ý nhìn kỹ, tưởng Trần Trần chỉ gì đó, còn nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ nhìn rõ bức ảnh, anh ta cũng ngây người, chỉ vào cửa sổ nhà bếp giống như Trần Trần: “Người đó? Thầy Tào?”