Chương 13

Con người là loài động vật thị giác, trời sinh đã thích những điều đẹp đẽ.

Người mà, một khi có vẻ ngoài dễ nhìn, bản thân lại sống vui vẻ, người khác nhìn vào cũng vui vẻ, thật tốt.

Tô Đào Đào chọc vào lớp mỡ nhỏ của Trần Trần, chỗ nào cũng hài lòng, đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ thương như vậy là của cô, thật tốt.

Trần Trần rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn, tuy rằng có chút đen do nắng, cũng không có nhiều thịt, nhưng ngũ quan đẹp, nhìn lại ngoan ngoãn và mềm mại, thật khiến người ta yêu thích.

Tô Đào Đào không kìm được, cúi đầu hôn lên mặt của cậu bé một cái.

Trước sự gần gũi đột ngột của cô, mặt Trần Trần đầy nghi hoặc và khó thích ứng, phồng má lên rồi giơ tay xoa xoa chỗ vừa bị hôn, ngây thơ lại vô tội nhìn Tô Đào Đào chớp chớp mắt, như muốn hỏi: “Mẹ đang làm gì vậy?”

Nếu không phải Tô Đào Đào lo cậu bé sợ hãi thì đã muốn hôn thêm vài cái nữa rồi.

Cô mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, đưa vào chậu rửa mặt rồi lẩm bẩm:

“Mẹ thích con mới hôn con đấy, bây giờ chúng ta rửa tay, lòng bàn tay và mu bàn tay đều phải rửa, vi khuẩn sẽ tránh xa chúng ta. Trần Trần nhớ rằng mỗi ngày sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên là đánh răng, rửa mặt, trước mỗi bữa ăn cũng phải nhớ rửa tay nhé.”

Trẻ con ở nông thôn đều được nuôi dưỡng theo cách thô kệch, Trần Trần so với các đứa trẻ khác là đã được Chu Linh Lan chăm sóc rất tốt rồi, nhưng bà ấy quá bận, thêm vào đó bây giờ trẻ con đều được nuôi theo kiểu nuôi thả, không yêu cầu cao, không chú ý vệ sinh như Tô Đào Đào bây giờ.

Lông mày nhỏ của Trần Trần từ lúc bị Tô Đào Đào kéo vào nhà vệ sinh đến giờ vẫn chưa dãn ra, người mẹ này thật là rất kỳ lạ, trước giờ chưa từng như vậy, nhưng cậu bé không ghét, chỉ là vẫn không thích ứng được.

Ánh mắt Phó Viễn Hàng vẫn luôn luôn dõi theo Trần Trần, càng nghĩ càng hoảng, từ trước đến giờ chị dâu của anh ta không bao giờ quan tâm đến chuyện ăn uống của Trần Trần, hôm nay lại tự mình rửa mặt chải đầu cho Trần Trần, tiêu rồi tiêu rồi, chắc chắn bây giờ chị ấy muốn rửa sạch sẽ Trần Trần, sau đó để bán được giá tốt!

Chắc chắn là như vậy, chị ấy còn thì thầm với Trần Trần nói cái gì kia, chắc là đang nói mấy lời chia ly rồi!

Chắc chắn là như vậy!

Nhân lúc Tô Đào Đào còn chưa ra, Phó Viễn Hàng vội vứt cái xẻng nhỏ chạy vào bếp.

“Mẹ, con nghi ngờ chị dâu muốn bán Trần Trần!”

Chu Linh Lan bị câu nói không đầu không đuôi của anh ta làm cho sợ hãi, vội nhìn ra ngoài, thấy Tô Đào Đào vẫn ở trong nhà vệ sinh mới nhẹ nhàng vỗ vào tay cháu trai, hạ thấp giọng nói: “Mới sáng sớm con nói bậy bạ gì thế? Chị dâu con sao có thể bán chính con ruột của mình đi!”

Phó Viễn Hàng sốt ruột giậm chân: “Mẹ, mẹ không thấy hôm nay chị ấy tốt với Trần Trần thế nào à? Chị ấy cứ cười với Trần Trần, còn rửa ráy sạch sẽ cho Trần Trần, còn dặn dò thằng bé rất nhiều điều như vậy, từ khi sinh ra đến giờ chị ấy chưa từng nói nhiều với thằng bé như vậy, rất bất thường, không phải chị ấy đã tiêu hết tiền của anh cả để lại cho chị ấy rồi sao? Vài ngày trước còn mắng cơm nhà mình là thức ăn cho lợn cơ mà, sao chị ấy có thể ăn cơm thô rau dại với chúng ta? Chị ấy đột nhiên thay đổi như vậy chắc chắn là muốn làm giảm cảnh giác của chúng ta, đem Trần Trần đổi lấy tiền rồi về huyện thành, chúng ta phải coi chừng Trần Trần thật kỹ càng!”

Tim Chu Linh Lan đập thình thịch, nghĩ đến những việc không tốt trước đây của cô con dâu hỗn hào này, thực lòng mà nói, chuyện như thế này không phải là không thể xảy ra.

Lúc này, Tô Đào Đào đã bế Trần Trần sạch sẽ vào trong: “Mẹ, Viễn Hàng, bữa sáng chúng ta ăn gì?”

Chu Linh Lan nhìn cháu trai sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, tinh thần phấn chấn hơn bình thường, nghĩ đến lời con trai út vừa nói, mi mắt cũng giật giật, dựng thẳng đứng lên.