“Ở riêng sao? Tôi đang có ý này.”
Giọng điệu qua quýt của Chu Tú Tú dọa Trương Liên Hoa giật mình.
Đũa của Bùi Nhị Xuân đang nắm trong tay “lạch cạch” rơi trên bàn, chị ta không dám tin ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Chu Tú Tú.
Nguyên chủ tự cho mình là thông minh, thực ra tính tình đã sớm bị người khác nhìn thấu.
Cô lười biếng như thế, nhà mẹ ruột lại đông anh em, tất cả mọi người đều nghèo rớt mồng tơi, ai cũng không thể nuôi cô, hiện tại ở riêng, không phải là tự tìm đường chết sao?
Những lời Trương Liên Hoa nói vừa rồi chẳng qua chỉ là uy hϊếp, trước kia con dâu im lìm không nói, đến cùng không dám bất hiếu với mình, bà ta còn có thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ, Chu Tú Tú lại vô số lần bùng lên ngọn lửa chiến tranh, làm cho bà ta tiến thoái lưỡng nan, Trương Liên Hoa không có cách nào nhịn được.
Bà ta muốn dùng hai chữ “ở riêng” mỉa mai con dâu, chỉ là không nghĩ tới, người này thực sự lại trưởng thành rồi.
“Mẹ con chúng tôi ở lại nhà này vốn đã không được hoan nghênh, hiện tại cha của bọn trẻ đã không còn, tôi cũng muốn bắt đầu cuộc sống mới.” Thời điểm Chu Tú Tú tiếp tục nói, vẫn ôn hòa nhã nhặn.
Trương Liên Hoa đập chén sứ lên bàn, không vui nói: “Ở riêng cái gì mà ở riêng? Con thứ vừa mất đã ở riêng, cô làm vậy là để mọi người trong thôn chế giễu!” Dừng một chút, bà ta dùng đuôi mắt quét Chu Tú Tú một vòng.
“Hơn nữa nhà này cũng không phải muốn chia liền chia, nhà họ Bùi là nhà ngói cũ, cô muốn đi cũng không có nơi nào để đi. Dù sao cũng không thể mang hai đứa nhỏ ra ngoài ruộng ngủ.”
Bà cụ tính tình bướng bỉnh, tức giận ném những lời nói này xuống, quay vào nhà với khuôn mặt tái mét.
Nhìn bóng lưng gầy gò của bà ta, Chu Tú Tú thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bùi Nhị Xuân: “Chị cả, trước đây chúng ta làm ăn lớn, sẽ không giữ căn nhà này lại?”
Giọng nói của Chu Tú Tú tự nhiên cũng không thân thiện, nhìn Bùi Nhị Xuân một lúc, đúng là rất khách sáo.
Hai người ban đầu còn đang tranh cãi, vào lúc này cô dĩ nhiên đến lấy lòng, Bùi Nhị Xuân trong khoảng thời gian ngắn có chút mông lung.
“Tôi ở trong nhà không nấu cơm, cũng không quét nhà dọn dẹp, bình thường hai đứa con chạy ra ngoài như những đứa trẻ hoang dã, chẳng đóng góp gì cho gia đình. Chi bằng mẹ con chúng tôi ra ở riêng đi, chị nói xem?” Chu Tú Tú dùng giọng điệu thương lượng tiếp tục nói.
Bùi Nhị Xuân bĩu môi: “Phòng của căn nhà ngói này còn chưa đủ? Nhìn điều kiện của nhà chúng ta đi, rồi nhìn gia đình lớn nhà họ Mai ở thôn, cô nên thỏa mãn rồi. Còn ở riêng, chẳng bằng nên học yên phận chút!”
Trong lòng Bùi Nhị Xuân hy vọng cô mang hai đứa nhỏ rời đi.
Người trong nhà nhiều chuyện nhiều, coi như Chu Tú Tú có thể kiếm được công việc, một người phụ nữ có thể có bao nhiêu sức lực? Lợi nhuận kiếm từ công việc còn không đủ nuôi hai đứa nhỏ ăn cơm đấy.
Chỉ là…
Chu Tú Tú muốn ở riêng thì cho cô ra riêng? Chuyện này quá hợp ý chị ta rồi!
Ngay khi Bùi Nhị Xuân đang do dự, Chu Tú Tú mỉm cười: “Nhà chúng ta cũng chỉ có một người đàn ông là anh rể, coi như có thể kiếm lời mười mấy công việc, có thể nuôi sống mẹ con chúng tôi, vẫn là để cho chúng tôi được hời nha.”
Trong lòng Bùi Nhị Xuân kêu lộp bộp, lời nói này của Chu Tú Tú khiến đáy lòng chị ta đập mạnh.
Trong quá khứ, khi em trai của chị ta còn ở đây, thường sẽ gửi tiền trợ cấp về cho gia đình, cuộc sống sung túc. Nhưng bây giờ em trai chị ta đã không còn, sức lao động trong nhà chỉ còn có một người là Đổng Hòa Bình, những ngày tháng sau này làm sao mà qua nổi, đều là thua thiệt.
Đổng Hòa Bình cười như không cười: “Em dâu, sao em lại nói chuyện như người xa lạ vậy. Chúng ta là người một nhà, đâu còn…”
“Nói chung, tôi chuẩn bị ở riêng.” Chu Tú Tú lười biếng đánh gãy lời anh ta.
“Mọi người nếu có thể giúp đỡ, tôi cũng rất khách khí, chúng ta vẫn là người một nhà. Nhưng nếu ai ngăn tôi lại, tôi sẽ không im lặng, thật sự không biết còn nói ra những gì không nên nói hay không.”
Giọng nói của Chu Tú Tú rất nhạt, ánh mắt cũng nhạt, trái lại khuôn mặt cô sáng rực rỡ, thể hiện sự chênh lệch rõ ràng.
Trước đây Đổng Hòa Bình chưa bao giờ để cô vào mắt, lúc này thấy cô thản nhiên nói những lời này, đáy lòng ngẩn ra.