Tiểu Niên múc một chậu nước, ra hiệu cho em gái ngồi xuống.
Hai đứa nhỏ đưa đôi tay gầy gò vào trong nước, nhẹ nhàng xoa đôi bàn tay của mình. Nguyên chủ trước đây chưa bao giờ để cho bọn nhỏ rửa tay, cũng không có dạy cho bọn nhỏ cách tắm giặt, nhưng cô bé lại rất chú ý, chỉ cần vừa về tới nhà thì nhất định phải rửa tay.
“Xong chưa?” Cậu bé khẽ hỏi.
Tiểu Uyển gật đầu, thu tay lại, lo lắng nước trên tay sẽ làm bẩn nhà lại sẽ bị đánh nên dè dặt xoa lên trên người mình.
Hai đứa nhỏ trở lại trong phòng giống như đã trải qua một cuộc mạo hiểm, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên vì chạy, cũng có vẻ nghịch ngợm hơn rất nhiều.
Chu Tú Tú cảm thấy buồn cười trước vẻ ngoài nhỏ bé của hai đứa trẻ.
Nhưng mà, ánh mắt của bọn trẻ đã bị chiếc bình nhỏ trên giường thu hút.
“Mẹ, đây là cái gì ạ?” Tiểu Uyển yếu ớt hỏi, ngón tay nhỏ chỉ vào, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chu Tú Tú cười: “Đây là sữa đặc, con có muốn nếm thử không?”
Trên giường, Chu Tú Tú mở sữa đặc được hệ thống thưởng cho.
Mùi thơm ngào ngạt của sữa đặc bên trong bình, Chu Tú Tú lấy một cái bánh nhẹ nhàng quấy đều, vừa nhìn thôi cũng đã làm người khác chảy nước miếng. Hai đứa nhỏ trợn to hai mắt, chậm rãi tới gần.
Chu Tú Tú cười đưa bánh cho chúng: “Nhúng rồi ăn.”
Tiểu Niên và Tiểu Uyển mỗi đứa cầm một cái.
Hai đứa nhỏ thè lưỡi để liếʍ vị của sữa đặc, đôi mắt tròn xoe của chúng tràn đầy ngạc nhiên.
Thật ngọt ngào, như một viên kẹo vậy!
Lại há miệng cắn một cái, bánh mềm mại vừa phải dính vào răng, nhẹ nhàng kéo một cái, còn có thể kéo sợi. Bọn nhỏ mới nếm thử mùi vị chưa từng trải qua, miệng nhỏ đang ăn phồng lên, không nỡ nuốt xuống, giống như hận không thể nuốt lưỡi của mình luôn.
Chu Tú Tú từng làm rất nhiều món ăn mới cho người khác ăn, nhưng đây là lần đầu tiên, cô không có ý định thực dụng nào, chỉ mong hai đứa nhỏ có thể ăn ngon miệng, chẳng hạn như nhiệm vụ của hệ thống có thể an ủi trái tim bị tổn thương của bọn trẻ.
Dáng vẻ bình thường ngoan ngoãn, ung dung thong thả như thế khi ăn của hai đứa trẻ.
Thấy bọn nhỏ đã liếʍ sạch sữa đặc, Chu Tú Tú mỉm cười, dùng đầu kia bôi một ít cho hai đứa.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển được cưng chiều mà lo sợ, đôi mắt từ từ cong lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười thỏa mãn.
Bánh chỉ dùng bột gạo nếp để làm, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa, Chu Tú Tú thấy bọn nhỏ đều ăn no rồi, lấy cái đĩa đặt ở bên cạnh.
Cô tưởng rằng bọn nhỏ ăn được đồ ngon, lúc này sẽ cố gắng khóc rống lên, cũng không ngờ là bọn nhỏ chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên, mím môi, cảm thụ dư vị lúc nãy.
Chu Tú Tú nở nụ cười: “Các con còn nhỏ, ăn no quá bụng nhỏ sẽ đau. Nếu thích, ngày mai mẹ sẽ lại làm cho hai đứa ăn.”
Nói xong, cô xoa bụng của hai đứa nhỏ.
Thật phẳng.
Trước đây cô thấy bụng nhỏ của những em bé khác đều ưỡn rất cao.
Sau này cô sẽ làm đồ ăn có nhiều dinh dưỡng một chút, để bọn nhỏ ăn đến trắng trẻo mập mạp mới được.
Sự thân mật của Chu Tú Tú giống như là đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng đã sớm bày ra, cô sờ bụng nhỏ của bọn trẻ, ôm hai đứa nhỏ vào lòng mình.
Hai đứa nhỏ cũng không phản kháng, chỉ là có chút kích động cùng căng thẳng, khuôn mặt nhỏ hồng lên, có chút thẹn thùng.
Chu Tú Tú cúi đầu, nhìn xuống khuôn mặt của Tiểu Uyển: “Hôm nay, cô lớn và bà nội nói con lén ăn vụng kẹo, làm con sợ sao?”
Nhiều đứa trẻ ba tuổi sẽ nói ra, nhưng Tiểu Uyển thường ngày cũng không dám lên tiếng, cho nên khi nói đều cúi đầu nói lắp bắp: “Sợ… sợ hãi…”
Chu Tú Tú gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Uyển rất sợ, vì thế mới không dám phản bác. Nhưng con phải biết rằng, người lớn không phải ai cũng thông minh như vậy, nếu con không nói thật, người lớn sẽ không hiểu được. Nếu sau này gặp phải chuyện tương tự, con phải lớn tiếng nói ra, không thể cúi đầu chịu đòn, có biết không?”
Tiểu Uyển chăm chú nhìn đôi mắt của Chu Tú Tú.
Đôi mắt của mẹ thật xinh đẹp, phát ra ánh sáng, tựa như những vì sao trên bầu trời vậy.
Chu Tú Tú bất đắc dĩ mỉm cười.