Chu Tú Tú không thể giải thích được tại sao lại bị mọi người nhìn, cô không tỏ ra chút yếu kém trừng mắt nhìn lại, dậm chân, đứng ở trước trước mặt tên lưu manh.
Đối phương thấy Chu Tú Tú dừng lại, khóe miệng giật giật, đầu lưỡi liếʍ môi, nhướng mày nhìn cô: “Đi không?”
Chu Tú Tú chán ghét, lạnh lùng nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Ai cho phép anh nói chuyện với đồng chí nữ như thế này? Tôi nói cho anh biết, anh đang có hành vi lưu manh, có thể bị trừng phạt! Nếu tôi nghe thấy một lời xúc phạm nào khác, Chu Tú Tú này sẽ không khách sáo, tôi sẽ báo cáo lên trên, một người cũng chạy không thoát!”
Giọng của nguyên chủ nhẹ nhàng, chỉ một cái nháy mắt, rồi nhăn mũi, cũng giống như đang làm nũng với đối phương. Nhưng Chu Tú Tú không có ý định gánh cái nồi này, sau khi hung hăng nói lại, cô trừng mắt nhìn đối phương, lạnh lùng đến cực điểm.
Nói xong, cô không chút do dự xoay người rời đi, eo thon đung đưa, bóng lưng uyển chuyển.
Nhìn bóng dáng rời đi của cô, hồi lâu mọi người vẫn không hoàn hồn trở lại.
Đều nói làm quả phụ dễ gặp chuyện thị phi, nhưng đó là sự lựa chọn của chính Chu Tú Tú. Bây giờ lại giống như một người khác là muốn được gả ra ngoài nữa sao?
Tên lưu manh bị lời nói của cô làm cho choáng váng, sắc mặt trắng bệch, vội vàng rời đi.
Mà những người còn lại đang bàn tán xôn xao về quả phụ xinh đẹp này - có phải vì muốn tái giá nên mới biểu hiện bản thân là một người phụ nữ có ý chí?
Sau lưng liên tục truyền ra những lời bàn tán, Chu Tú Tú đều không nghe được, cũng lười nghe.
Cô không biết hai đứa trẻ sẽ ngủ bao lâu, nhưng muốn về nhà trước khi cả hai dậy, vì vậy cô bước nhanh hơn, vội vàng chạy về nhà mẹ của nguyên chủ.
Không biết mẹ của nguyên chủ đối xử với cô ta có tốt hay không, nếu như nhiệt tình quá, Chu Tú Tú thật đúng là không chống đỡ được.
Cô vẫn không ngừng suy nghĩ, hai chân đi như bản năng, chính xác dừng ở cửa nhà mẹ nguyên chủ.
Ngẩng đầu nhìn, Chu Tú Tú lập tức hiểu tại sao Bùi Nhị Xuân lại luôn nói đến gia cảnh nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, quả thật không dám khen tặng.
“Tú Tú về nhà sao?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Hôn lễ với nhà họ Trần thế nào rồi? Khi nào thì kết hôn?”
Mẹ của nguyên chủ, Miêu Lan Hương hào hứng đi tới, thân mật cầm tay Chu Tú Tú.
“Con không tái giá.”
“Tại sao lại không lấy? Có đối tượng tốt hơn rồi? Mẹ nói con này, trong thôn này toàn là hạng người không thể tin cậy được, nếu không thì sao tuổi đã cao mà ngay cả một cô vợ cũng không cưới được?”
Chu Tú Tú rút tay ra, mất tự nhiên đi vào nhà, liếc nhìn xung quanh, ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này khoan nói đã, con còn có việc cần phải làm. Trước kia, có phải con để ở chỗ mẹ một khoản tiền hay không? Đưa cho con, con có việc dùng gấp.”
Chu Tú Tú đoán được nguyên chủ trọng tình, có tiền nhất định đề phòng nhà chồng, lén lút đưa về nhà mẹ đẻ, nên cô liền thử một chút. Vốn dĩ cũng có chút thái độ thử nhưng không chờ được cô dứt lời, Miêu Lan Hương đã len lén nhìn xung quanh, hạ giọng lại gần nói: “Số tiền lớn như vậy, con muốn lấy về sao?”
Chu Tú Tú “Ừ” một tiếng.
May mà Miêu Lan Hương là người dễ tính nên không hỏi nhiều, lén lút bước vào nhà, chắc vì lo anh trai và chị dâu Chu Tú Tú quay lại, sẽ phát hiện trong nhà có số tiền lớn.
Tảng đá lớn trong lòng Chu Tú Tú lập tức buông xuống.
Người giang hồ hành tẩu, không có tiền thì làm sao phòng thân?
Ngay khi thần kinh căng thẳng của cô vừa thư giãn một chút, thì có một giọng nói vang lên trong đầu.
[Tuyên bố nhiệm vụ thứ hai: Hai đứa trẻ đang gặp nguy hiểm, xin ký chủ hãy mau chóng trở về, làm món ăn vặt ngon lành nhất trong ký ức tuổi thơ để xoa dịu tâm hồn bọn trẻ.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn có thể nhận được một lon sữa đậm đặt có vị ngọt ngào thơm nồng.]