Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiếp trước, đây là điều mà Chí Viễn kiêng kỵ nhất. Kiếp này, mặc dù thằng bé mới năm tuổi, nhưng rất thông minh và nhạy cảm. Ba chữ “con hoang” đối với một đứa trẻ sống nhờ nhà người khác như thằng bé mà nói, là nỗi đau xuyên thấu tim gan!

Lâm Thanh Bình đứng thẳng người, khí thế bức người không kém gì Cố Quân Thành. Cô thậm chí còn học theo anh nheo mắt, quát lớn: “Con hoang? Mẹ thằng mập ú, bà nghe cho rõ đây! Cha của Chí Viễn nhà tôi, vì nước quên thân! Anh dũng hy sinh! Hôm nay mọi người có thể an ổn ở nhà trồng trọt, có thể rảnh rỗi ngồi lê đôi mách nói xấu sau lưng người khác, chính là nhờ có hàng ngàn hàng vạn người lính như cha của Chí Viễn, không sợ hy sinh, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, bảo vệ hòa bình! Bảo vệ cuộc sống tốt đẹp cho chúng ta! Vậy mà bà dám mắng Chí Viễn là con hoang? Lương tâm bà có cắn rứt không? Bà có thấy có lỗi với những người lính đã hy sinh vì tổ quốc hay không? Tôi nói cho bà biết! Chí Viễn nhà tôi không phải con hoang! Nó là con của anh hùng! Tất cả chiến sĩ trong đơn vị của Thành đều là cha của thằng bé! Tất cả quân tẩu, đều là mẹ của thằng bé!”

Lời nói đầy chính nghĩa của Lâm Thanh Bình khiến mẹ của thằng bé mập ú sợ hãi.

Nhà họ Cố có thêm một đứa trẻ, từ trước đến nay cũng chưa từng nói là con của liệt sĩ. Bây giờ mẹ của thằng bé mập ú biết được, không dám nói gì Chí Viễn nữa, nhưng cũng cảm thấy bị xúc phạm, tức giận mắng: “Cô là mẹ thằng bé sao? Cô là cái thá gì, dựa vào đâu mà làm mẹ của con trai liệt sĩ?Cô chỉ là đồ “lăng loàn” thôi”

Mẹ chồng Lưu Phân nghe đến đây, sắc mặt biến đổi, bà nắm chặt tay Lâm Thanh Bình, run rẩy nói với mẹ của thằng bé mập ú: “Bà đừng nói nữa, tôi xin lỗi bà, lát nữa tôi sẽ đến nhà xin lỗi bà, bà đừng nói nữa, tôi xin bà…”

Lâm Thanh Bình sững người trước hai chữ “đồ lăng loàn”, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của mẹ chồng, có vẻ bà cũng biết chuyện gì đó?

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên từ phía sau: “Không cần xin lỗi! Con không sai!” Một thân ảnh nhỏ bé đứng chặn trước mặt Lâm Thanh Bình và Lưu Phân.

Chí Viễn thế mà lại lao ra…

Lâm Thanh Bình kéo Chí Viễn lại, ôm chặt thằng bé vào lòng, ngăn không cho đám người kia đánh thằng bé. Thế nhưng, thằng bé lại kích động, lớn tiếng hét: “Một mình con làm, một mình con chịu! Có giỏi thì đánh con đi! Không được bắt nạt bà nội!”

Thằng bé còn nói: “Muốn gϊếŧ muốn chém cứ việc! Con không sai!”

Chỉ là, miệng thì mắng hùng hồn, khí thế ngất trời, nhưng lại chưa kịp ra oai đã bị “diệt”. Không biết Cố Quân Thành đã quay về từ lúc nào, anh túm lấy cổ áo Chí Viễn, nhấc bổng thằng bé lên.

Thằng bé còn đang đạp loạn xạ trên không trung, hét lớn: “Bỏ con xuống! Đồ nhu nhược! Ba không hỏi han gì sao, bọn họ đang nói vợ ba cái gì kìa! Ba không bênh vực vợ mình! Ba có còn là đàn ông nữa không hả?”

Lâm Thanh Bình: “???” Vợ của Cố Quân Thành? Là đang nói cô sao? Chuyện này thì có liên quan gì đến cô?

Cố Quân Thành ném Chí Viễn vào trong nhà, thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt Lâm Thanh Bình và Lưu Phân, ngăn cách đám người phụ nữ ồn ào kia ở phía sau.

“Mọi người giải tán hết đi, đừng làm ầm ĩ nữa.” Giọng nói trầm thấp của anh mang theo sức mạnh xoa dịu lòng người, xuyên qua tiếng ồn ào của đám đông, nhẹ nhàng chạm vào màng nhĩ Lâm Thanh Bình.

Lâm Thanh Bình lắc đầu: “Không…” Cô muốn biết mẹ của thằng bé mập ú muốn nói gì. Hai chữ “đồ lăng loàn” đối với một người phụ nữ nông thôn mà nói, quá nặng nề, quá nặng nề…

“Vào trong!” Cố Quân Thành nghiêm giọng ra lệnh, ánh mắt trở nên uy nghiêm.

Lâm Thanh Bình do dự, Cố Quân Thành nhíu mày: “Em cũng muốn anh ném em vào trong sao?”

Lâm Thanh Bình: “...”

Cuối cùng cô vẫn xoay người vào nhà. Cố Quân Thành còn đóng sầm cửa lại, nhốt Lâm Thanh Bình, Lưu Phân và Lý Chí Viễn bên trong.

Lý Chí Viễn ở trong nhà vẫn còn hét lớn ra ngoài: “Không được xin lỗi! Ai cũng không được xin lỗi! Ai dám nói bậy nữa, con nghe thấy một lần sẽ đánh một lần!”
« Chương TrướcChương Tiếp »