Cũng đúng lúc này, số quần áo còn lại cũng được chuyển đến huyện.
Đỗ Căn quan hệ rộng, anh ấy quen một người ở huyện, đưa địa chỉ của người quen cho Phó khoa trưởng. Phó khoa trưởng liên lạc với xe tải đi đường đó, tiện thể gửi quần áo đến chỗ người quen. Người quen gửi thư đến, bảo họ đến lấy hàng.
Lâm Thanh Bình không khỏi cảm thán, quen với thời đại điện thoại thông minh nhanh chóng và tiện lợi, bây giờ thật sự quá bất tiện.
Ví dụ như, họ mang 100 cái quần áo này đi bán, còn phải tính đến vấn đề vận chuyển.
Nhưng chỉ có 100 cái, họ mang đến bằng cách nào, thì mang đi bằng cách đó thôi!
Cũng chính lúc này, mọi người mới biết, mục tiêu của Lâm Thanh Bình không phải là huyện, mà là thành phố!
Cố Hữu Liên cả đời số lần đi huyện còn đếm trên đầu ngón tay, đến thành phố quả thực là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ!
Gan to bằng trời!
Nhưng cản cũng vô dụng, Cố Hữu Liên chỉ đành thấp thỏm lo âu cùng mọi người lên đường đi thành phố. Vừa lo âu lại vừa có chút kích động và mong chờ, sắp được đi thành phố rồi!
Người cùng đi còn có Chí Viễn.
Lâm Thanh Bình muốn dẫn thằng bé đi, để thằng bé mở mang tầm mắt, nhưng sau này, họ mới biết, dẫn Chí Viễn đi là quyết định sáng suốt biết bao!
Không nói đến việc một đoàn người vất vả thế nào mới mang được 100 cái quần áo đến thành phố sau khi trải qua mấy lượt xe, lúc họ đến nơi là sáng sớm. Thanh Bình trước tiên tìm một chỗ để mọi người sửa soạn lại, ít nhất phải tắm rửa sạch sẽ, quần áo chỉnh tề.
Sau đó mới thẳng tiến đến cửa hàng bách hóa ở thành phố để chào bán quần áo của họ.
Nhưng Lâm Thanh Bình dẫn Đỗ Căn và chị chồng mang theo mấy cái áo mẫu đến quầy hàng. Cô bán hàng chỉ liếc mắt nhìn họ một cái rồi thôi, chẳng thèm để ý đến nữa.
Đỗ Căn không cam lòng, một mực chào mời: "Quần áo của chúng tôi kiểu dáng mới lạ, đều là hàng độc ở đây, giá cả lại rẻ, cô xem thử đi?"
Thanh Bình cũng nói: "Phiền cô giới thiệu với quản lý của mấy người được không? Chúng tôi chỉ gặp một lát là đi ngay."
Cô bán hàng chỉ đảo mắt.
"Thật sự đấy, chúng tôi có thư giới thiệu…". Lâm Thanh Bình lấy thư giới thiệu mà bí thư viết cho ra.
Cô bán hàng không vui, bắt đầu đuổi người: "Mấy người là ai chứ! Đồ nhà quê lên, đi chỗ khác chơi, không đi tôi gọi người đến đuổi đấy!"
"Cô nói chuyện kiểu gì vậy?". Cố Hữu Liên chống nạnh, định xông lên cãi nhau.
Thanh Bình cản cô ấy lại: "Thôi vậy, chúng ta đi chỗ khác."
Thế nhưng, họ liên tiếp đi mấy cửa hàng, kết quả đều bị người ta đuổi ra.
Đến cửa hàng cuối cùng, Cố Hữu Liên đã tức đến mức không muốn vào nữa. Cô ấy cùng Chí Viễn ở ngoài trông quần áo, vừa lo lắng vừa sợ hãi, mắt đỏ hoe, suýt chút nữa thì khóc.
Lâm Thanh Bình an ủi chị chồng mấy câu rồi tự mình dẫn Đỗ Căn và Chiêu Đệ vào trong. Thế nhưng, chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ ở cửa.
Cô vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang chỉ vào mặt Cố Hữu Liên mắng chửi. Cố Hữu Liên sợ hãi òa khóc, Chí Viễn đứng trước Cố Hữu Liên, ra vẻ bảo vệ nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, trên mặt cũng đầy vẻ sợ hãi.
"Có chuyện gì vậy? Có gì từ từ nói." Lâm Thanh Bình lập tức che Cố Hữu Liên và Chí Viễn ra sau.
Cố Hữu Liên thấy cô như thể tìm được chỗ dựa, khóc lóc nói: "Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ sờ vào cái áo đó một cái, anh ta liền nói tôi làm bẩn… bắt tôi đền…"
Lâm Thanh Bình nhìn cái áo mà Cố Hữu Liên chỉ, màu xám, không hề có dấu vết bẩn hay rách nát, trong lòng cũng dâng lên tức giận. "Tôi chưa từng nghe nói quần áo trong cửa hàng không được sờ, sờ một cái liền bắt đền là đạo lý gì?".
Xung quanh người đàn ông kia dần dần có thêm mấy nhân viên bán hàng khác, người đi đường thấy chuyện lạ cũng xúm lại xem.
Người đàn ông kia nhìn cô với vẻ khinh thường. "Không phải không cho sờ, mà có những người không có tư cách sờ, không cho mấy người sờ là vì muốn tốt cho mấy người, lỡ như làm bẩn mấy người đền nổi không?"
"Vậy sao? Cái áo này mắc lắm à?". Lâm Thanh Bình hỏi.