Bí thư vừa nhìn thấy lá thư gửi đến quân đội lập tức đồng ý.
Ban đầu, cô nghĩ phải rất lâu mới nhận được thư anh, không ngờ chỉ vài ngày sau, Tiểu Vương ở đội sản xuất đã chạy như bay đến gọi cô nghe điện thoại, nói Cố Quân Thành gọi điện về từ quân đội.
Cô vội vàng chạy theo, không biết anh gọi điện về là vì chuyện gì, là trách cô sao?
Dù sao 500 tệ cũng chiếm phần lớn số tiền anh đưa cho cô.
Cả thôn chỉ có một cái điện thoại ở đội sản xuất, tín hiệu còn rất kém, cô cầm ống nghe cả ngày cuối cùng mới nghe thấy giọng anh truyền đến.
"A lô." Giọng nói trầm thấp.
"Quân Thành!". Cô vội vàng lên tiếng, giọng có chút run rẩy.
"Đừng vội, anh nhận được thư em rồi, đừng áp lực, tiền đưa cho em là để em tiêu, em sắp xếp là được, để Chiêu Đệ ở nhà cứ yên tâm, đừng có gánh nặng gì, anh sẽ viết thư nói rõ với bố mẹ."
Anh nói rất nhanh nhưng từng chữ rõ ràng rành mạch, như thể đang ghé sát tai cô mà nói vậy.
"Ừm, được…". Bỗng dưng cô cảm thấy sống mũi cay cay. Thực ra cô cũng đoán được anh sẽ nói như vậy, anh là người đàn ông tốt như thế nhưng tự tai nghe anh nói ra, vẫn là cảm giác khác biệt.
Anh nói xong chuyện hình như định cúp máy, Thanh Bình vội vàng nói: "Quân Thành, em muốn đến quân đội thăm anh được không? Em muốn đi thăm người thân!"
"Em đến làm gì? Đừng đến…"
Tín hiệu bắt đầu chập chờn.
"Là… là không được phép sao?". Cô cũng không chắc chắn lắm.
"Không phải, em…"
Thanh Bình ôm lấy điện thoại xoay vòng vòng trong văn phòng đội sản xuất nhưng cũng không thể tìm lại được tín hiệu. Cuối cùng điện thoại cũng ngắt hẳn, chỉ còn lại tiếng tút tút đều đều.
Thanh Bình bất lực gác máy, ủ rũ quay về.
Về đến nhà, cô phát hiện có khách. Cũng không phải khách, mà là chị chồng cô, Cố Hữu Liên, chị gái Cố Quân Thành.
Cố Quân Thành là con thứ hai trong nhà, trên anh có một chị gái gả sang thôn bên, sinh được một cô con gái.
Kiếp trước Thanh Bình không quan tâm đến nhà họ Cố, cũng chưa từng gọi tiếng chị chồng, sau khi Cố Quân Thành hy sinh cô liền rời khỏi nhà họ Cố, cũng không rõ về cuộc sống sau này của chị chồng.
Lúc này, Cố Hữu Liên đang dẫn con gái Tiểu Mạch vây quanh bộ quần áo mới của Chiêu Đệ, thao thao bất tuyệt: "Chắc chắn là chị mày mua ở cửa hàng bách hóa, đồ cửa hàng bách hóa bán mắc lắm, để chị nói cho mà nghe Đỗ Căn nhà chị mua được giá gốc, rẻ ơi là rẻ, mày nhìn chị, lại nhìn Tiểu Mạch, đều là đồ Đỗ Căn mua, ít nhất cũng rẻ bằng nửa giá."
Thanh Bình nghe vậy, trong đầu lóe sáng.
"Chị, chị nói giá gốc là sao?". Thanh Bình vội vàng hỏi.
Cố Hữu Liên thấy cô về lập tức túm lấy cô hỏi: "Cái này có phải mày mua ở cửa hàng bách hóa không? Chị so giá rồi đấy, hàng y chang, chênh lệch cả nửa giá, mày xem của chị này, chỉ khác mỗi màu thôi."
Trên mặt Cố Hữu Liên hiện rõ vẻ tự hào vì chồng mình có bản lĩnh.
"Chị, em muốn đi xem, chị với anh rể có thể dẫn em đi xem không?". Thanh Bình, người ban nãy còn ủ rũ, bỗng chốc tràn đầy sinh lực.
Cố Hữu Liên đương nhiên là bằng lòng, đây chẳng phải là cơ hội tốt để khoe khoang chồng mình hay sao? Phải biết, trước đây chồng cô ấy, Đỗ Căn, luôn bị người ta bảo là lười biếng, không thích làm việc, suốt ngày lêu lổng bên ngoài, chẳng nên cơm cháo gì.
Một người sốt sắng, một người thích thể hiện, hai người lập tức quyết định sáng mai sẽ cùng nhau đi tìm mua quần áo giá gốc. Lúc chị chồng ra về, Thanh Bình còn nhét cho Tiểu Mạch một nắm kẹo to.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Bình đã lên đường theo lịch hẹn, dẫn theo Chiêu Đệ cùng chị chồng đi gặp anh rể.
Đỗ Căn cao cao gầy gầy, da dẻ trắng trẻo, nhìn quả thật không giống người làm ruộng cho lắm. Nghe nói tổ tiên làm nghề buôn bán rong, có lẽ vì vậy mà di truyền gen này, thích đi đây đi đó khắp nơi, mười dặm tám thôn, không nơi nào anh ấy chưa từng đặt chân đến.
"Là một xưởng may ở huyện bên cạnh, trong kho chất đầy quần áo, anh có thể dẫn hai người đến xem, nhưng mà xa lắm hai người không sợ chứ?". Đỗ Căn hỏi.