Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nếu chúng con là con gái của mẹ, mẹ có nỡ lòng nào đẩy em gái con vào gia đình đó, để nó bị người ta sai bảo như trâu như ngựa, bị chồng đánh đập đến chết đi sống lại sao?”, Thanh Bình nhớ lại kiếp trước, Chiêu Đệ gầy gò ốm yếu, tuổi còn trẻ mà đầu tóc đã bạc trắng, cuối cùng chết trong cô độc và lạnh lẽo ở bệnh viện. Nghĩ đến đó, cô lại thấy đau lòng như cắt.

Bà Ngô nghe con gái nói vậy thì sững người, bà ưỡn ngực lên: “Nó bị đánh thì chắc chắn là do nó sai, con gái nhà người ta thì ai mà bị đánh? Chiêu Đệ nhà mình ngoan ngoãn, lại siêng năng, lấy chồng chỉ có hưởng phúc thôi? Sao có chuyện bị đánh được?”

Lại là tư tưởng đổ lỗi cho nạn nhân…

“Hưởng phúc? Mẹ coi việc từ sáng sớm đến tối mịt phục vụ cả nhà lớn bé ăn uống, tối đến còn phải hầu hạ già trẻ rửa chân là hưởng phúc sao? Hay là ra đồng một mình làm việc bằng hai người đàn ông là hưởng phúc? Đã vậy còn bị đánh ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận to cũng là hưởng phúc sao? Loại phúc phần đó mẹ tự mình hưởng lấy đi! A…”, Thanh Bình còn chưa nói hết câu thì đầu cô bỗng nhiên đau nhói, một chiếc bát sứ to đùng nện thẳng vào trán cô.

Người ném cô là bố cô, ông ta vừa đi làm đồng về.

Thanh Bình cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống từ trán, cô đưa tay lên sờ, là máu…

Chiếc bát sứ rơi xuống đất vỡ tan tành, vang lên những tiếng động chói tai.

Chiêu Đệ sợ hãi ôm chầm lấy chị gái, bật khóc nức nở: “Đừng đánh chị con, đừng mà… Con… Con đồng ý…”

“Không được đồng ý!”, Thanh Bình đứng thẳng người, “Đi theo chị!”.

Cô nắm chặt tay em gái, trong lòng đột nhiên dấy lên một quyết tâm sắt đá. Đúng vậy, phải đưa Chiêu Đệ đi, cô không thể ở đây mãi được, nếu cô đi rồi, bố mẹ cô chắc chắn vẫn sẽ nhận lễ vật và gả Chiêu Đệ đi. Chi bằng cô đưa em đi luôn!

Quan trọng hơn là, cô phải đưa em về, để em có thời gian ôn bài thi đại học.

Chỉ là, câu nói “đi theo chị” của cô đã khiến cả nhà họ Lâm sững sờ.

Mẹ cô là người đầu tiên lên tiếng chế giễu: “Đi theo mày? Tao nuôi con gái lớn, dựa vào cái gì mà mày dẫn nó đi?”

“Dựa vào 500 tệ!”, Thanh Bình dõng dạc nói, “Bố mẹ không phải là muốn 500 tệ tiền lễ vật sao? Con cho bố mẹ 500 tệ cũng vậy thôi, con dẫn Chiêu Đệ đi!”.

“Mày… mày thật sự có 500 tệ?”, bà mẹ nhìn cô với vẻ khó tin.

“Vâng!”, Thanh Bình thật sự có, mỗi tháng Cố Quân Thành đều gửi tiền về nhà, mẹ chồng đều đưa hết cho cô. Lần này anh về thăm nhà cũng đưa hết tiền tiết kiệm cho cô.

500 tệ không phải là số tiền nhỏ, rút ra được cả một tập dày cộm. Thanh Bình nắm chặt tay Chiêu Đệ: “Bố mẹ tin tưởng con, thì cứ chờ, ngày mai con sẽ rút tiền mang đến. Còn nếu bố mẹ không tin, bây giờ đi với con luôn, chúng ta đến ngân hàng rút tiền.”

Hôm qua, lúc đi huyện thành, cô đã mang theo sổ tiết kiệm, chuẩn bị sẵn sàng bỏ một khoản lớn vào ngân hàng, về đến nhà thì quên cất đi, hôm nay vẫn còn nằm trong túi vải nhỏ của cô.

Nói về khoản dứt khoát trong chuyện này, phải công nhận bà mẹ cô rất quyết đoán, bà lập tức phẩy tay: “Đi rút tiền!”.

Là đồng ý cho cô dẫn Chiêu Đệ đi sao?

“Đi thôi!”, dù thời tiết nóng bức nhưng trong lòng Thanh Bình lại lạnh lẽo. Trán cô vẫn còn chảy máu, nhưng có vẻ bố mẹ cô không hề quan tâm…

Có những người, cả đời này vẫn vậy…

Ngay lập tức, cô dắt tay Chiêu Đệ, cùng với mẹ cô đi đến huyện thành rút tiền.

Lúc ra khỏi nhà, bố cô có động đậy, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Tại quầy giao dịch nhỏ hẹp của ngân hàng ở huyện thành, Thanh Bình đã đếm rất kỹ 50 tờ 10 tệ cho mẹ cô.

Khoảnh khắc đưa tiền đi, cô đột nhiên có cảm giác từ nay hai bên không ai nợ ai nữa.

Ôm Chiêu Đệ vào lòng, Thanh Bình cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng chua xót.

“Được rồi! Chuyện gả Chiêu Đệ, tao sẽ không nhắc đến nữa. Chiêu Đệ, con theo chị con về đó ở một thời gian…”, bà mẹ lên tiếng.

“Không phải ở một thời gian mà là sau này sẽ ở với con luôn!”, Thanh Bình sửa lại lời mẹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »