Nói xong, cô liền cầm lấy gói bánh quy, chỉ chừa lại vài cái, để vào đĩa cho hai mẹ con họ ăn.
Mẹ cô bĩu môi: "Cất đi làm gì? Không phải là thừa dịp ông bà nội nó không có nhà, cho em trai con ăn mấy miếng, còn lại chúng ta mang về sao? Con cũng thật là, đồ ngon như vậy, lần trước về nhà mẹ đẻ cũng không mang cho chúng ta, chỉ mang mỗi con cá, cá suối thì nhiều vô kể, chúng ta thèm ăn à?"
Lâm Thanh Bình lạnh lùng đáp: "Bánh quy là Quân Thành mua cho Chí Viễn ăn."
"Con bé này, sao lại ngốc nghếch như vậy?" Mẹ cô nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: "Thằng nhóc hoang này có xứng đáng ăn đồ ngon như vậy không? Nó là người ngoài, nó ăn rồi con được cái gì tốt? Chờ nó lớn lên, nó còn nhớ đến con hay không?"
Lâm Thanh Bình nghe vậy, khuôn mặt dữ tợn của đứa cháu trai trước khi cô chết lại hiện lên trước mắt.
Đúng vậy, một người ngoài.
Ấy vậy mà, lúc cô sắp chết, chính người ngoài này lại nhớ đến cô…
Ừm, đương nhiên, những người cô đã dồn hết tâm sức đối xử tốt cũng nhớ đến cô, chỉ có điều, họ nhớ đến, chỉ là tài sản của cô mà thôi…
Cô nhìn thấy Chí Viễn quay mặt đi khi nghe thấy ba chữ "thằng nhóc hoang".
Lâm Thanh Bình lập tức giật lấy cốc sữa trên tay em trai, cùng với số bánh quy trên bàn, tất cả đều cất đi.
"Này, con làm cái gì vậy?" Mẹ cô không vui.
Lâm Thanh Bình cất đồ xong xuôi, quay người lại nghiêm mặt nói: "Ba chữ "thằng nhóc hoang", con không muốn nghe thêm lần nào nữa! Nó là con trai mà Quân Thành coi như con ruột mà nuôi nấng! Nó chính là con trai ruột của con và Quân Thành!"
Mẹ cô cười gượng: "Cũng không phải chỉ mình mẹ nói vậy, người quen trong mấy làng xung quanh, chẳng phải ai cũng nói như vậy sao? Chẳng lẽ con còn có thể quản được miệng thiên hạ hay sao?"
Lâm Thanh Bình cười lạnh: "Người khác nói thế nào, con quả thật không quản được miệng lưỡi thiên hạ! Nhưng mà, loại người đó, đừng hòng bước chân vào cửa nhà con! Ai dám nói trước mặt con, con liền cho một bạt tai!"
Mẹ cô tức giận: "Nói như vậy, hôm nay con muốn đánh mẹ sao? Vì một đứa con hoang... một đứa người ngoài mà đánh mẹ sao?"
Lâm Thanh Bình khựng lại một chút, trước tiên bảo Chí Viễn ra ngoài chơi, đợi thằng bé đi xa rồi, mới nói: "Vì mẹ là mẹ của con, hôm nay coi như bỏ qua nhưng nếu còn có lần sau thì hai người cũng đừng đến nữa."
Mối quan hệ mẹ con như vậy, thật sự không tốt cô không muốn để trẻ con nhìn thấy.
Mẹ cô tức giận, đứng phắt dậy bỏ đi, bị em trai cô kéo áo giữ lại.
Bà ta lúc này mới chịu ngồi xuống, hắng giọng nói: "Thôi được rồi, ai bảo tôi là mẹ con chứ, mẹ con nào có thù oán qua đêm."
Lâm Thanh Bình biết ngay, mẹ cô đây là “vô sự bất đăng tam bảo điện”, cô cũng không hỏi, chỉ ngồi chờ đợi.
*vô sự bất đăng tam bảo điện:Dùng để chỉ những người chỉ đến tìm mình khi có việc cần nhờ vả, lợi dụng, chứ bình thường không mấy khi quan tâm, hỏi han. Mang hàm ý châm biếm, mỉa mai. Quả nhiên, mẹ cô bắt đầu nói, hóa ra, không biết nghe ai xúi giục, muốn cho em trai cô đi nhập ngũ, nói quân đội tốt đẹp thế nào, muốn Cố Quân Thành giúp đỡ cho vào.
Cô liếc nhìn em trai mình, nói thật lòng, nếu như em trai cô là người có chí khí, có năng lực, cô cũng hy vọng nó có tương lai tốt đẹp, nhưng em trai được nuông chiều từ nhỏ đến lớn như vậy thật sự rất hiếm thấy ở nông thôn, từ nhỏ đến lớn đều được mẹ chiều chuộng, bố cưng chiều, cô và em gái thứ hai gánh vác gia đình, em trai cô đến cả việc đồng áng cũng không biết làm, lúc tới mùa gặt xuống ruộng gặt lúa một lát, đã mệt đến mức phải vào bóng cây ngủ.
Loại người như vậy, liệu có chịu đựng được khổ cực trong quân đội?
Cô chỉ nói: "Được thôi, con đường này cũng không tệ, đi đi."
"Vậy Quân Thành…" Mẹ cô mừng rỡ.
"Tự mình đi đăng ký, không được nhắc đến tên Quân Thành ở bất kỳ đâu, không được dựa hơi Quân Thành mà đi cửa sau, để con biết được, nhà họ Cố các người sau này đừng hòng bước vào nữa."
Sắc mặt mẹ cô liền thay đổi: "Vậy làm sao được? Quân Thành không chiếu cố, vậy thì sau khi vào đó huấn luyện chẳng phải rất khổ sao? Em trai con bao giờ phải chịu khổ bao giờ…"