Lâm Thanh Bình hiện tại tuổi còn nhỏ, nói những lời này với vẻ bông đùa, khiến bí thư chi bộ bật cười ha hả.
“Đúng đúng đúng, là tôi sơ suất! Nào, rót đầy, rót đầy." Bí thư chi bộ cười rót đầy rượu cho Trần Hạ, sau đó nhìn Lâm Thanh Bình: "Vậy còn cháu..."
Vừa rồi vợ Quân Thành nói không được xem thường phụ nữ, nhưng cốc rượu đã bị Quân Thành lấy mất rồi, vậy có nên rót rượu cho cô ấy nữa không?
Lâm Thanh Bình cười nói: "Rượu của Quân Thành nhà cháu, cháu uống thay anh ấy!”
"Nói linh tinh cái gì đấy? Không được uống nữa!" Cố Quân Thành lấy tay che miệng cốc lại, trịnh trọng xin lỗi bí thư chi bộ, thật sự không thể uống nữa.
Bí thư chi bộ đương nhiên sẽ không ép buộc, chỉ là, Trần Hạ cầm chén rượu, uống cũng không được, mà không uống cũng không xong, trông rất ngại ngùng.
Tuy nhiên, trên bàn không chỉ có mấy người họ, còn có mấy cán bộ trong thôn nữa, bí thư chi bộ lại rất khéo léo, cũng mời Trần Hạ uống rượu, bữa cơm cứ thế vui vẻ tiếp tục.
Những người cùng nhau ăn cơm đều là người quen trong thôn, hoặc là lớn lên cùng với Cố Quân Thành, hoặc là chứng kiến
Cố Quân Thành lớn lên, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, bắt đầu ôn lại chuyện xưa.
Người nói nhiều nhất là Trần Hạ.
"Mọi người còn nhớ hồi nhỏ chúng ta đến nhà bí thư trộm hồng giòn ăn không? Bị bác gái bắt được, suýt chút nữa thì bị đánh vào lòng bàn tay đấy!"
“Đúng vậy, chỉ có cậu là nhát gan, sợ đến mức mặt mũi tái mét!" Một thanh niên phụ họa.
“Còn nói nữa! Chỉ có anh Quân Thành là tốt nhất, nói sẽ chịu đòn thay tôi, mấy người chỉ biết bỏ chạy!" Trần Hạ liếc nhìn nam thanh niên kia một cái, sau đó mỉm cười với Cố Quân Thành.
Người thanh niên kia liền cười nói: “Là cậu và Quân Thành ngốc, bác gái chỉ đùa chúng ta thôi, làm gì có chuyện đánh thật chứ?”
Nghe vậy, Cố Quân Thành cũng bật cười.
Cố Quân Thành vốn trầm mặc, ít nói, cuối cùng cũng nói chuyện nhiều hơn trong bầu không khí ôn lại tuổi thơ này, ngược lại, Lâm Thanh Bình không nói gì.
Tuổi thơ và thiếu niên của Cố Quân Thành, cô chưa từng tham gia.
Cô không thể chen vào lời nào, những gì họ nói cô thậm chí còn không hiểu hết, đặc biệt là Trần Hạ, lúc nào cũng cố ý hay vô tình nói hồi nhỏ Cố Quân Thành đã bảo vệ cô ta như thế nào…
Mặc dù đã tự nhủ bản thân là đã trọng sinh, phải có tâm lý mạnh mẽ, đây cũng không phải lỗi của Cố Quân Thành, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót.
Lúc Trần Hạ kể chuyện hồi nhỏ họ không mặc quần áo cùng nhau xuống sông bơi lội, Lâm Thanh Bình phát hiện cốc rượu của mình lại đầy.
Cô uống hết cốc này đến cốc khác, Cố Quân Thành chắc là đang mải mê trò chuyện với bạn bè, không để ý đến cô rồi?
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng không nghe rõ họ đang nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng ồn ào.
Thật tốt, cuối cùng cũng không phải nghe thấy những âm thanh khó chịu đó nữa!
Chỉ là, mọi thứ trước mắt bắt đầu quay cuồng.
Cô dụi dụi mắt, đầu óc choáng váng, cô nắm lấy cánh tay Cố Quân Thành mới đứng vững được, cuối cùng, cô dựa cả người vào vai anh.
"Quân Thành... em... em muốn về nhà..." Cô lẩm bẩm, trong lòng chua xót, ánh mắt cũng cay cay, giọng nói như ngấm rượu, ngọt ngào mềm mại.
Sau đó, hình như có tiếng cười vang lên.
Một cánh tay ôm lấy eo cô.
Cả người cô choáng váng, cố gắng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy nhiều bóng người lờ mờ, họ đều là bạn của Cố Quân Thành phải không, hình như đang cười cô.
Cười cô sao?
"Quân Thành..." Người ta khi say rượu hình như rất dễ tủi thân, cô tủi thân gọi anh, ai bảo anh mải mê nói chuyện với bạn bè mà không để ý đến cô? Bạn anh còn cười cô.
Sau đó, cô cảm thấy cả người mình được nhấc bổng lên, khuôn mặt cô áp vào một bức tường vững chãi và ấm áp, cô ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy đôi mắt của Cố Quân Thành, đen như bầu trời đêm, trong đó phản chiếu ánh đèn lấp lánh, giống như dải ngân hà.
Cô choáng váng, cố gắng vươn tay ra chạm vào mắt anh, cười ngây ngô: "Quân Thành, trong mắt anh... có... có sao..."
Lại một tràng cười vang lên.
Hừ! Sao lại cười cô?
Nhưng, trong những âm thanh hỗn loạn đó, cô nghe rõ ràng giọng nói của Cố Quân Thành, chỉ là, không nghe rõ anh đang nói gì.