Chương 3

Sau khi kết hôn, nguyên chủ mới biết Tạ Thanh Hoan là cháu gái lớn của Tạ Diễn Chi, mặc dù cô muốn đóng vai một người vợ tốt trước mặt Tạ Diễn Chi, nhưng cô vẫn không có sắc mặt tốt với Tạ Thanh Hoan.

Lần này nguyên chủ và Tạ Thanh Hoan xảy ra xung đột là do nguyên chủ muốn có một công việc, Tạ Diễn Chi vẫn không đồng ý.

Nhưng Tạ Thanh Hoan muốn làm giáo viên tiểu học xã, Tạ Diễn Chi đã giúp cô ấy giải quyết ổn thỏa trong vòng vài ngày. Vì vậy, nguyên chủ tức giận đi tìm Tạ Thanh Hoan tính sổ, vừa hay gặp đối phương ở huyện, thế là hai người cãi nhau.

Cuối cùng, kết thúc bằng việc cô đập vỡ đầu.

Sau khi biết mọi chuyện chưa đến mức tồi tệ nhất, Khương Vân Thù thở phào nhẹ nhõm.

Người nhà họ Khương đối xử với nguyên chủ rất tốt, cơ bản là không phải làm gì cả. Đặc biệt là mẹ của nguyên chủ, lại càng thiên vị, vì vậy mới hình thành nên tính cách lười biếng, ích kỷ và kiêu căng của nguyên chủ.

Ba người anh trai trong nhà cưới được những người chị dâu tuy đều có tâm tư riêng, nhưng bị mẹ nguyên chủ đè nén, nguyên chủ cũng là một kẻ cực phẩm, nên nhìn chung cũng ổn.

Khương Vân Thù chấp nhận tình hình hiện tại rất tốt, sau khi bố mẹ hiện đại ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng, chỉ thỉnh thoảng gửi tiền cho cô.

Như vậy cũng tốt, cô cũng không có gì vướng bận.

Mặc dù xuyên sách, nhưng cô là người có ý thức chủ quan, về sau muốn làm gì, hoàn toàn do cô quyết định.

Cơ thể này hiện tại 19 tuổi, tương đương với việc cô trẻ ra, còn tăng thêm năm năm kinh nghiệm sống. Lại có một người chồng trên danh nghĩa, mỗi tháng đưa hai mươi đồng tiền sinh hoạt, lời rồi.

Nghĩ như vậy, Khương Vân Thù mơ màng ngủ thϊếp đi.

-

Khi Khương Vân Thù mơ màng tỉnh lại, cô nghe thấy có hai người đàn ông đang nói chuyện.

Một người là giọng của anh tư, giọng còn lại nghe lạnh lùng, trầm ổn, khiến người ta không nhịn được mà chăm chú lắng nghe.

Khương Thiên đứng ở cửa phòng bệnh, cho nên phát hiện ra đầu tiên: "Em gái thế nào rồi? Vừa mới tiêm thuốc chống viêm cho em xong, có đỡ hơn không?"

Khương Vân Thù chống người dựa vào đầu giường: "Không chóng mặt nữa."

Cô nhìn về phía người đàn ông khác đang đứng ở cửa, hắn cao ráo, chiều cao khoảng một mét chín. Trên người mang theo khí chất uy nghiêm, nhưng ánh mắt nhìn cô lại không có mấy phần ấm áp.

Tạ Diễn Chi có đôi lông mày lạnh lùng, sống mũi cao, khuôn mặt không thể chê vào đâu được, giống như một người bề trên thanh lãnh, trầm ổn và quý giá, đúng chuẩn hình tượng cán bộ cao cấp.

Hắn mặc áo sơ mi trắng dài tay, xắn tay áo lên, quần dài màu xanh lục nhét vào một đôi giày da, sạch sẽ gọn gàng, vẻ ngoài thanh lãnh hờ hững.

Tạ Diễn Chi đối diện với ánh mắt đánh giá của cô, nhàn nhạt nói: "Tỉnh rồi thì thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, sau này em đến bệnh viện thành phố thay thuốc là được, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho em."

Nói xong, không đợi bất kỳ ai trả lời, hắn đã quay người bỏ đi.