Bệnh viện huyện Lâm Thủy, thành phố Nam Giang.
Một người phụ nữ xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hàng mi dài khẽ chớp, hơi nhíu mày có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Khương Vân Thù mở mắt ra liền nhìn thấy một căn phòng mang đậm dấu ấn thời gian, cô quan sát một chút, trông giống như phòng bệnh.
Quay đầu nhìn lại, trên bàn có một cuốn lịch, vừa vặn lật đến trang tháng 8 năm 1975.
Cửa phòng xuất hiện một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh quân đội, đầu cắt ngắn, anh ta đột nhiên vui mừng nói: "Em gái, em tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?"
"Anh tư mang canh gà cho em, em đói chưa, mau dậy ăn cơm trước đi. Là Diễn Chi đưa em đến bệnh viện, nhưng bên đó hắn còn phải họp, không có thời gian, cho nên đặc biệt gọi anh đến đây." Khương Thiên đi tới, muốn đỡ cô dậy.
Khương Vân Thù có chút không hiểu rõ tình hình, cô hơi rũ mắt xuống rồi ngồi dậy.
Lúc trước liên tục thức đêm mấy tháng đều không có việc gì? Nhưng tại sao tối qua cô chỉ xem tiểu thuyết đến ba giờ rưỡi, tỉnh dậy lại thành ra thế này?
Cô không phải đang nằm mơ chứ? Nhưng đầu thực sự đau quá!
Khương Thiên nhìn cô em gái ngoan ngoãn, trong mắt thoáng qua sự đau lòng: "Đầu em bị thương thế nào vậy? Hôm kia thấy em vẫn còn bình thường mà."
Đầu đau từng cơn, trong đầu đột nhiên tràn vào rất nhiều thông tin, đó là ký ức của cơ thể này.
Cô nhẹ giọng nói: "Sáng nay em cãi nhau với người khác, không cẩn thận bị đập đầu."
Anh tư Khương Thiên, chồng là xưởng trưởng Tạ Diễn Chi, cháu gái lớn của chồng là Tạ Thanh Hoan... Cô đây là xuyên sách rồi.
Ăn cơm xong, Khương Vân Thù yếu ớt nói: "Anh tư, em còn hơi choáng, muốn nghỉ ngơi một chút."
Cô phải sắp xếp lại cho rõ ràng, rốt cuộc tình hình trước mắt là thế nào!
"Được, anh ở đây trông em." Khương Thiên nhìn cô em gái ngoan ngoãn, lại một trận đau lòng.
Khương Vân Thù nhắm mắt lại, nghiêng người, trong đầu phát ra tiếng hét chói tai như chuột đồng.
Cô thế mà xuyên vào một quyển văn niên đại, trở thành nữ phụ cực phẩm làm tinh.
Hóa ra những giấc mơ kỳ quái mà cô từng mơ trước đây, cướp cơm trên bàn ăn, cãi nhau đánh nhau, quần áo vá chằng vá đυ.p, khuôn mặt vàng vọt gầy gò, là có ý này.
Chứ không phải là tận thế như cô nghĩ, chủ yếu là do loại virus toàn cầu bùng phát trước đó, cộng thêm thời tiết liên tục tăng cao, mực nước biển dâng, khiến cô hiểu lầm.
Vài ngày trước, cô vô tình mua được một mô hình kiến trúc cổ, sau khi đâm vào tay nhỏ máu nhận chủ không gian. Ngày hôm sau cô lại trúng giải xổ số năm mươi vạn, nhìn thế nào cũng thấy huyền ảo.
Là một tiểu thuyết gia thâm niên, cô đương nhiên chọn cách dùng toàn bộ số tiền để tích trữ hàng hóa, cất vào không gian.
Giải thưởng năm mươi vạn sau khi trừ thuế, cộng thêm tiền tiết kiệm những năm qua của cô, lúc đó trong tay cô có hơn sáu mươi tám vạn...
Cô đều dùng để mua vật tư, trong ăn mặc ở đi lại, ăn mặc là khoản lớn nhất.