Chương 48

Ánh mắt mà Ngô Hữu Lễ thỉnh thoảng nhìn sang. Ôn Tố Anh đều thấy được.

Có điều cô ấy không để ý, chỉ chuyên tâm ăn cơm.

Nhưng sau khi ăn xong, Ôn Tố Anh vẫn bị Ngô Hữu Lễ chặn trong góc viện thanh niên trí thức.

Hai người nhìn nhau, ai cũng không mở lời.

Ôn Tố Anh chẳng buồn để ý đến Ngô Hữu Lễ, vốn dĩ cô ấy và anh ta chỉ quen biết xã giao, nếu trước đây không phải vì Lăng Hương Hương thì hai người căn bản không có bất kỳ giao hảo nào. Giờ đây trái tim của Lăng Hương Hương đã không còn ở chỗ Ngô Hữu Lễ, Ôn Tố Anh cảm thấy mình và anh ta càng không có gì để nói.

Trông Ngô Hữu Lễ thực sự không được khỏe cho lắm.

Sau khi chặn đường Ôn Tố Anh, anh ta ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng vì cơn ho.

Ôn Tố Anh không nói lời quan tâm, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

Ngô Hữu Lễ ho mấy tiếng, chủ động xin lỗi Ôn Tố Anh: "Xin lỗi, tôi không nhịn được, có lẽ tôi thực sự phải đến trạm y tế khám xem sao."

Ôn Tố Anh vẫn không nói gì.

Ánh mắt cũng không thay đổi, lạnh lùng, chẳng có ý muốn quan tâm nào.

Ngô Hữu Lễ hơi nhíu mày.

Anh ta nhìn Ôn Tố Anh, bắt đầu giải thích mục đích chặn cô ấy lại: "Tôi rất lo cho Hương Hương."

Nhắc đến Lăng Hương Hương, cuối cùng đáy mắt Ôn Tố Anh cũng dịu đi đôi chút.

Ngô Hữu Lễ nhìn phản ứng của cô ấy, tiếp tục nhắc đến Lăng Hương Hương: "Gần đây cô ấy quá khác thường, tôi và cô ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chưa từng thấy cô ấy như vậy. Cô cũng biết tình hình gia đình cô ấy rồi đó, từ khi mẹ ruột mất, mẹ kế được gả vào, cô ấy luôn coi tôi là chỗ dựa duy nhất của mình, ngay cả khi tôi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, cô ấy cũng tình nguyện chịu khổ đi theo tôi chứ không muốn tiếp tục ở lại thành phố mà ai cũng muốn ở lại. Sau khi tôi kết hôn với Từ Kim Chi, phản ứng của cô ấy, cô là người rõ nhất, cô ấy coi trọng tôi như vậy, nhưng bây giờ... Nếu cô ấy thực sự buông bỏ tôi, tôi cũng vui thay cho cô ấy, chúc cô ấy hạnh phúc, nhưng tôi sợ đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, một ngày nào đó cô ấy đột nhiên xảy ra chuyện."

Đôi mắt sâu hoắm của anh ta nhìn chằm chằm Ôn Tố Anh.

"Cô là bạn thân nhất của cô ấy, cô cũng không muốn cô ấy xảy ra chuyện đúng không? Trước đây cô ấy đã sẵn sàng lấy hết tài sản của mình để cứu mạng bà nội cô, chắc bây giờ cô cũng chịu ra tay cứu cô ấy đúng chứ?"

Cuối cùng Ôn Tố Anh cũng mở miệng: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Cơ bắp căng thẳng của Ngô Hữu Lễ thả lỏng.

Anh ta thành khẩn cầu xin Ôn Tố Anh: "Tâm ý của chúng ta đối với Hương Hương đều như nhau, đều không muốn nhìn thấy cô ấy xảy ra chuyện, vì vậy tôi mong cô chuyển lời đến Hương Hương rằng tôi rất quan tâm đến cô ấy, vẫn luôn âm thầm quan tâm đến cô ấy, dù tôi có kết hôn hay không, sự quan tâm của tôi dành cho cô ấy sẽ mãi không thay đổi."

Ôn Tố Anh cười khẩy: "Chỉ vậy thôi?"

Ngô Hữu Lễ: "Đương nhiên, dù thân phận của tôi có thay đổi thế nào, tôi vẫn luôn là người như vậy, cô ấy có thể coi tôi là chỗ dựa cả đời."

Ôn Tố Anh lại cười khẩy.

Ban đầu cô ấy cảm thấy bất kể Ngô Hữu Lễ thế nào, ít nhiều gì anh ta cũng đối xử khá chân thành với Lăng Hương Hương.

Nhưng con người ta sợ nhất là so sánh.

Nhìn Từ Kế Dũng đi, giữa trưa trời nắng chang chang như vậy, anh vẫn chạy đến trạm y tế mua dụng cụ y tế cho Lăng Hương Hương, lại chạy đến hợp tác xã mua bán mua găng tay bảo hộ lao động, còn mua loại đắt nhất tốt nhất.

Còn Ngô Hữu Lễ thì sao?

Đến cả mua kẹo cho cô, anh ta cũng chỉ mua loại kẹo trái cây rẻ tiền nhất.

Nhất là vết phồng rộp trên lòng bàn tay của Lăng Hương Hương, gần như thanh niên trí thức trong viện thanh niên trí thức đều nhìn thấy, nhưng Ngô Hữu Lễ cùng chung một mái nhà, cùng ngồi một bàn ăn với cô lại không thấy, chỉ có sự quan tâm vô cùng thiếu chân thành ngoài miệng, còn bắt cô ấy chuyển lời, như vậy không thấy buồn cười sao?

Còn dựa dẫm cả đời nữa chứ.

Có khác gì vẽ bánh chờ người ta ăn đâu?