Chương 46

Lăng Hương Hương cẩn thận ngửi thử, đồng tình với lời nói của Chu Vân Vân: "Ừm, hình như có mùi khét thật."

Từ Kế Dũng bình tĩnh ngồi xuống trước bếp lò, rút một khúc củi ra: "Hồi chiều chú nghe người ta nói cơm cháy một chút sẽ ngon hơn."

"Hở? Vậy là nấu cơm cháy hở?" Mắt Lăng Hương Hương sáng lên: "Em thích ăn cơm cháy."

Rồi cô hưng phấn chia sẻ với Chu Vân Vân: "Vân Vân, cơm cháy ngon lắm, thơm thơm giòn giòn, nếu rắc thêm chút muối, chút ớt bột nữa thì càng ngon!"

Dưới sự đề cử nhiệt tình của Lăng Hương Hương, Chu Vân Vân cũng thấy hứng thú với cơm cháy: "Vâng, lát nữa cháu cũng muốn nếm thử."

Lăng Hương Hương: "Đảm bảo không làm cháu thất vọng đâu!"

Hai người bàn luận hăng say rằng lúc cơm cháy ra khỏi nồi thì nên rắc gia vị gì lên đó.

Có điều phần lớn thời gian là Lăng Hương Hương nói, Chu Vân Vân ngồi cạnh nghiêm túc lắng nghe, nhưng dù thế nào, cuối cùng hai người này không truy hỏi vấn đề sao lại có mùi khét trong nồi nữa.

Từ Kế Dũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tập trung tinh thần, nhanh chóng tìm kiếm trong đầu cách để nấu nồi cơm này ra một lớp cơm cháy hoàn hảo.

Cũng giống như Từ Kế Dũng, người lâm vào trầm tư còn có Từ Kim Chi.

Nói chính xác hơn thì không phải trầm tư, mà đang kiềm nén cơn giận.

Vừa nãy cô ta và Ngô Hữu Lễ trở về viện thanh niên tri thức, mấy thanh niên trí thức đang chuẩn bị bữa tối với khí thế ngất trời. Thấy họ đến, bầu không khi nói cười rôm rả bỗng chốc im bật, mọi người vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ nhìn họ, đồng thời hỏi bằng giọng điệu không mấy hoan nghênh: "Sao hai người lại đến đây?"

Từ Kim Chi nghĩ thầm, mấy người trong viện thanh niên tri thức này đúng là một lũ hám lợi.

Hôm nay không mang đồ đến, bọn họ đã có thái độ này rồi, nếu không phải Ngô Hữu Lễ nhất quyết đòi đến thì cô ta đã muốn xoay người bỏ đi luôn.

Thực ra cũng không trách thái độ của các thanh niên trí thức.

Lương thực trong viện thanh niên trí thức không dồi dào, chỉ đủ để mỗi thanh niên trí thức no bụng.

Mỗi lần nấu cơm, mọi người đều phải tính toán từng li theo số người ăn.

Trong tình huống không báo trước, Ngô Hữu Lễ và Từ Kim Chi đột nhiên đến đúng giờ cơm, mà họ lại không mang theo đồ ăn đến đây, đương nhiên các thanh niên trí thức sẽ thấy khó xử.

Ngô Hữu Lễ xin lỗi: "Chúng tôi đến đột ngột quá, làm phiền mọi người rồi, lát nữa chúng tôi về nhà ăn cơm."

Đến cũng đến rồi, sao lại không biết xấu hổ để bọn họ bụng đói quay về? Các thanh niên trí thức nhiệt tình mời: "Hữu Lễ, cậu nói gì vậy? Mau ngồi xuống ăn cơm đi, vừa hay hôm nay Hương Hương và đại đội trưởng có gửi thêm đồ ăn cho chúng tôi, không thì có lẽ chúng tôi phải trì hoãn hai vợ chồng cậu mất."

Từ Kim Chi lạnh mặt hỏi: "Lăng Hương Hương gửi thứ gì cho các người vậy?"

Thanh niên trí thức trả lời "Là mấy thứ vớt được dưới mương, có cá nhỏ, lươn, ốc đồng..."

Còn chưa nói xong, Từ Kim Chi đã lạnh lùng cắt ngang: "Hừ, vậy cũng gọi là thứ tốt à? Còn không bằng viên kẹo sữa tôi mang đến hôm qua."

Mấy thanh niên trí thức xấu hổ.

Những thứ Lăng Hương Hương gửi đến không đáng giá là bao, nhưng nếu không có Lăng Hương Hương, viện thanh niên trí thức của họ cũng không được chia những thứ này. Hơn nữa phải nhìn xa trông rộng, sau lưng Lăng Hương Hương là đại đội trưởng Từ, nếu sau này đại đội có chuyện gì tốt, chỉ cần Lăng Hương Hương chịu nghĩ đến viện thanh niên trí thức của họ thì họ sẽ được lợi lộc lớn.

Các thanh niên trí thức bèn nói: "Đồng chí Từ, đồ vật có đáng giá hay không, không phải chỉ nhìn vào giá tiền."

Từ Kim Chi hỏi lại: "Chẳng lẽ lúc mấy người mua đồ không xem giá tiền?"

Mấy thanh niên trí thức im bặt.

Đồng thời trong lòng có cảm giác bực bội như tú tài gặp phải binh lính, có lý cũng không nói được.