Chương 44

Các xã viên lớn tuổi thấy Lăng Hương Hương đeo thêm đôi găng tay, còn hỏi cô: "Đôi găng tay này là Kế Dũng mua cho cháu nhỉ? Cậu ấy chu đáo quá, chắc là thấy lòng bàn tay cháu bị phồng rộp nên đau lòng."

Lăng Hương Hương không biết Từ Kế Dũng có đau lòng hay không, nhưng điều cô có thể chắc chắn là anh thực sự rất chu đáo.

Tuy nhiên, đối mặt với các xã viên lớn tuổi không biết tình hình thực tế của hai vợ chồng mình, Lăng Hương Hương chỉ thẹn thùng gật đầu: "Vâng, Kế Dũng thương cháu lắm."

Buổi chiều họ tiếp tục làm việc buổi sáng, làm đến chiều tối mới bắt đầu lần lượt về nhà.

Cũng giống như buổi sáng, trong xô nước thu hoạch được rất nhiều đồ, đựng được khá nhiều cá nhỏ, lươn, ốc đồng vân vân.

Cách phân chia cũng không thay đổi, ưu tiên cho những gia đình có hoàn cảnh khó khăn, sau đó chia một phần cho những người trong đại đội chưa được chia, phần còn lại sẽ được chia đều.

"Kế Dũng, đây là phần cho viện thanh niên trí thức."

Từ Kế Dũng cũng đi ngang qua Đồi Đá Nhỏ, sau đó cùng mọi người đưa những thứ bắt được trong mương cho đại đội.

Đến viện thanh niên trí thức, sự nhiệt tình của các thanh niên trí thức không hề giảm, nhất là người ăn nói khôn khéo hồi trưa, mắt anh ta sáng quắc nhìn chằm chằm Lăng Hương Hương: "Hương Hương, lâu rồi cô không tụ họp với chúng tôi, hay là ở lại ăn một bữa cơm xoàng với Kế Dũng luôn đi."

Lăng Hương Hương vẫn từ chối: "Không cần đâu, lần sau nhé."

Thanh niên trí thức ôm một tia hy vọng nhìn Từ Kế Dũng.

Từ Kế Dũng: "Ừ, lần sau đi."

Thanh niên trí thức mất hết hy vọng.

Ôn Tố Anh chào hỏi Lăng Hương Hương xong, ánh mắt cô ấy lại nhìn chằm chằm Từ Kế Dũng, nhưng không còn sự bắt bẻ và đánh giá như hồi trưa nữa mà chỉ lặng lẽ quan sát anh thôi.

"Tố Anh, bọn tớ đi nhé." Đưa đồ xong, Lăng Hương Hương vẫy tay tạm biệt.

Ôn Tố Anh tiễn họ đến cổng viện thanh niên trí thức.

Các thanh niên trí thức cũng đi theo tiễn họ.

Đợi hai người họ đi xa, người đàn ông ăn nói khôn khéo thường được mọi người gọi là thanh niên tri thức Trương bèn nói với Ôn Tố Anh: "Tố Anh, cô thân thiết với Hương Hương như vậy, lần sau cô mời cô ấy dẫn đại đội trường đến viện thanh niên trí thức của chúng ta mở liên hoan đi."

Ôn Tố Anh trầm ngâm một lát.

Cô ta nói: "Hương Hương thì tôi mời được rồi, nhưng đại đội trưởng thì chưa chắc."

Thanh niên trí thức Trương liền cười cô ấy: "Uổng công cô còn là bạn tốt của Hương hương, chẳng lẽ cô ấy không nói riêng với cô là ở trong nhà họ đều do cô ấy làm chủ ư? Tôi nhìn ra rồi, đại đội trưởng của chúng ta hoàn toàn nghe lời Hương Hương đấy."

"Thật chăng?" Ngoài miệng nói vậy, trong lòng Ôn Tố Anh lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra hiện giờ Hương Hương sống rất hạnh phúc.

"Chắc chắn luôn!" Thanh niên trí thức Trương kích động nói: "Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào lại nghe lời vợ mình như vậy, huống chi Từ Kế Dũng còn là đại đội trưởng của đại đội chúng ta nữa." Chưa hết, anh ta còn vội thúc giục Ôn Tố Anh: "Cô đừng quên chuyện này đó nhé, giữ mối quan hệ tốt với đại đội trường Từ sẽ chỉ có lợi chứ không có hại với thanh niên trí thức chúng ta."

Ôn Tố Anh không đồng ý ngay: "Nếu họ có thời gian thì tôi sẽ mời."

Trên đường về nhà, Từ Kế Dũng chủ động hỏi Lăng Hương Hương: "Tối nay em còn ăn cháo ốc đồng, cá chiên giòn với lươn kho tiêu không?"

Lăng Hương Hương lắc đầu,

Cô không khách sáo gọi món: "Buổi tối phải ăn thanh đạm một tí, cá chiên giòn đổi thành cá hấp, lươn kho tiêu đổi thành lươn xào tỏi, còn cháo ốc đồng thì đổi thành canh ốc đồng đi."

Từ Kế Dũng: "Được."

"Vậy chúng ta đi nhanh một chút, có lẽ Vân Vân đã tan học về nhà rồi." Lăng Hương Hương thúc giục.

Từ Kế Dũng: "Ừm."

Hai người cùng nhau đón gió hè, bước lên ánh hoàng hôn đi thẳng về nhà.