Lăng Hương Hương dẫn dắt các xã viên lớn tuổi mở ra chủ đề này, nói nhiều hơn về Từ Kế Dũng.
Các xã viên lớn tuổi nói: "Lúc sáu tuổi nó đã học được, đồ kiếm được cũng không lấy một mình, chia khá nhiều cho những người già cô đơn trong đại đội."
"Có đứa nhỏ lớn hơn nó mấy tuổi nhìn thèm thuồng, muốn cướp thẳng từ tay nó, lúc đấy tuy nó gầy gò nhưng sức khỏe rất lớn, cũng biết đánh nhau, một phát đã quật ngã đứa nhỏ lớn tuổi kia, từ đó trở thành trùm trẻ con trong đại đội, đã vậy còn từng đánh nhau với trẻ con ở đại đội Thất Lý bên cạnh."
"Nhưng nó không đánh nhau vô cớ, ai bảo đứa nhỏ ở đại đội Thất Lý kia bắt nạt một đứa trẻ mồ côi của đại đội Điền Kiều, lúc đó Kế Dũng còn một mình đánh với tám người, đã vậy còn đánh thắng."
"Ha ha, tôi nhớ, tôi nhớ, đại đội Thất Lý tức điếng người, thấy người của đại đội chúng ta là đi đường vòng ngay, rất sợ chúng ta cười nhạo bọn họ."
Lăng Hương Hương chăm chú lắng nghe.
Mặc dù vẫn chưa nghe được lời cô muốn, nhưng cũng nghe rất say sưa.
Làm xong mấy cái túi lưới, Lăng Hương Hương theo kiến nghị của các xã viên lớn tuổi chôn chúng xuống đáy mương.
Các xã viên lớn tuổi nói: "Đến lúc chúng ta kết thúc công việc về nhà là thu túi lưới được rồi."
Lăng Hương Hương gật đầu, cô rất mong chờ khoảnh khắc thu lưới.
Mọi người dọn sạch đống cỏ dại bên bờ mương. Nhìn thấy xô nước ban đầu trống rỗng giờ đã có không ít lươn, cá nhỏ và ốc đồng, sự mệt mỏi trên người Lăng Hương Hương giảm đi không ít, cô cầm cuốc lên, tiếp tục nhiệt tình cuốc cỏ.
Đến gần trưa, Lăng Hương Hương hưng phấn đi thu túi lưới.
Quả đúng như lời các xã viên lớn tuổi nói, túi lưới có thể nói là thu hoạch đầy ắp, có cá nhỏ, lươn, ốc đồng, tôm hùm đất, còn có năm sáu con lươn to, nhét đầy mọi ngóc ngách trong túi lưới.
"Hương Hương, dọn sạch đồ trong túi lưới rồi chôn xuống đáy mương lần nữa đi cháu, đến chiều có thể thu lưới tiếp."
Lăng Hương Hương: "Vâng!"
Cô dọn sạch túi lưới, cũng chôn xuống đáy mương lần nữa, tiếp đến là phân chia.
"Hương Hương, cháu là đội trưởng của đội xã viên lớn tuổi chúng ta, mấy thứ này cháu cứ làm chủ."
Lăng Hương Hương suy nghĩ một chút, trước tiên đếm tất cả số lượng thu hoạch được, sau đó ưu tiên chăm sóc những gia đình có điều kiện khó khăn, sau đó chia đều một phần cho những gia đình trong đại đội chưa được chia, số còn lại thì chia đều.
Mọi người không có ý kiến gì.
Chủ nhiệm Đinh đến xem xét tình hình, cũng đồng ý với cách phân chia của Lăng Hương Hương: "Mương thuộc về đại đội chúng ta, đương nhiên đồ trong mương cũng vậy, nếu có nhà có, có nhà không, lòng người trong đại đội sẽ không ổn định, em làm như vậy rất tốt, cũng chăm sóc được những gia đình cần chăm sóc."
Lăng Hương Hương yên tâm rồi.
Chủ nhiệm Đinh chuẩn bị mang đồ đến từng nhà.
Từ Kế Dũng đã từ xa đi tới.
Nghĩ đến câu trả lời của Từ Kế Dũng hôm qua, chủ nhiệm Đinh lại cố ý hỏi anh: "Kế Dũng, cậu từ đâu qua đây vậy?"
Từ Kế Dũng đáp: "Đường Đại Kiều."
Chủ nhiệm Đinh cười như không cười.
Lúc nãy trước khi từ bộ đại đội đến đây, cô ấy đã hỏi qua thư ký Từ, địa điểm cuối cùng họ đến hôm nay là con mương dưới sườn núi.
Xem ra cũng giống như hôm qua, hôm nay Từ Kế Dũng lại cố tình đi vòng khá nhiều con đường.
Từ Kế Dũng vẫn không đổi sắc mặt.
Anh hỏi chủ nhiệm Đinh: "Có cần tôi giúp gì không?"
Chủ nhiệm Đinh nói mấy nhà cần đến.
Từ Kế Dũng gật đầu.
Lăng Hương Hương ở bên cạnh nghe vậy, chuẩn bị đi xách xô nước đã được phân chia.
Từ Kế Dũng thoáng thấy vết phồng rộp trên tay Lăng Hương Hương, bước đi trước cô, đưa tay xách xô nước.
Lăng Hương Hương đành rụt tay lại.
Cô nói với chủ nhiệm Đinh: "Chị Đinh, bọn em đi trước nha."