Phòng của Ngô Hữu Lễ và Từ Kim Chi đối diện với cánh cửa sân nhà.
Vừa về đến, Lăng Hương Hương đã thấy Ngô Hữu Lễ đứng ở cửa phòng, ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn cô.
Lăng Hương Hương không để ý, không thèm đoái hoài gì mà đi thẳng vào phòng mình.
Ánh mắt Ngô Hữu Lễ tối sầm, miệng thì nói chuyện với Từ Kim Chi trong phòng nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào bóng dáng Lăng Hương Hương rời đi: "Kim Chi, kẹo trái cây thế nào? Ăn ngon không?"
"Vị khá ngon, không tệ." Từ Kim Chi ăn kẹo trái cây một cách mỹ mãn.
Cô ra vốn tưởng số kẹo trái cây mua về đều đã đưa cho Ôn Tố Anh, nhưng vừa rồi Ngô Hữu Lễ lại bỗng lấy kẹo ra cho cô ta, Từ Kim Chi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Ngô Hữu Lễ liền nói: "Ăn ngon lần sau anh mua tiếp cho em, hồi nhỏ anh cũng thường ăn kẹo trái cây, vui thì ăn, buồn cũng ăn, những đứa trẻ bên cạnh biết anh có kẹo trái cây cũng thường xin anh nhưng anh không cho ai hết, kẹo trái cây là cha mẹ anh cho anh, anh không thể tùy tiện cho người khác, muốn cho cũng phải là người anh coi trọng."
Từ Kim Chi cảm thấy ngọt ngào.
Kẹo trái cây trong miệng càng ngọt như mía lùi, đến cả hơi thở của cô ta cũng có mùi hương ngọt ngào.
"Hữu Lễ, em thích ăn kẹo trái cây anh cho em lắm."
"Anh biết." Ngô Hữu Lễ cười nói.
Nhưng nụ cười của anh ta không chạm đến đáy mắt, trái lại còn nhuốm một màu u ám nham hiểm, sự nham hiểm này theo bước chân Lăng Hương Hương không ngoảnh lại đi vào phòng tân hôn của cô và Từ Kế Dũng mà dần dần tăng lên.
Trong phòng tân hôn.
Từ Kế Dũng đứng bên cửa sổ đổi rèm cửa.
Rèm cửa trước đây khá mỏng, dễ bị ánh sáng xuyên qua, rèm cửa thay mới vừa dày vừa nặng, nhìn từ ngoài vào rất khó thấy được động tĩnh trong phòng qua bức rèm.
Vừa thay được một nửa thì Lăng Hương Hương đã về, bước chân vội vã, như thể có ma đuổi theo sau.
Từ Kế Dũng nhìn cô, cúi đầu tiếp tục bận rộn.
"Kế Dũng, anh đang thay rèm cửa à?" Lăng Hương Hương đi qua xem xét kỹ lưỡng.
Rèm cửa mới thay có màu hơi tối, nhìn có vẻ khá nặng nề nhưng hiệu quả che sáng rất tốt, Lăng Hương Hương rất thích, vì sáng nay cô suýt bị nắng sớm làm chói cả mắt.
Nhìn vào chỗ Từ Kế Dũng ngủ đêm qua, gần cửa sổ hơn nữa, có lẽ anh cũng bị ánh sáng ban mai làm phiền nên mới thay. Nhưng dù lý do ban đầu Từ Kế Dũng thay rèm cửa là gì, chí ít cô cũng là người được hưởng lợi, Lăng Hương Hương không có gì để báo đáp nên chỉ biết hết lời khen ngợi Từ Kế Dũng.
"Kế Dũng, anh tài quá đi, đến cả rèm cửa cũng biết thay nữa."
"Kế Dũng, anh chọn rèm cửa đẹp thật, em thích lắm."
"Kế Dũng, được gả cho anh thật tốt, em thật hạnh phúc."
Từ Kế Dũng khẽ đáp lại, quay lưng về phía Lăng Hương Hương treo rèm cửa.
Nơi treo rèm cửa rất cao, dù anh có cao lớn đến đâu cũng phải hơi nhón chân lên.
Anh nhón chân lên, cả sống lưng thẳng tắp, như một mũi tên sắp được bắn ra, căng tràn sức mạnh, cơ bắp ở bắp chân co lại, trông vừa thô vừa khỏe, tràn đầy sức mạnh hoang dã.
Cửa sổ mở toang, gió đêm phơ phất thổi vào.
Dưới sự dẫn dắt của gió đêm, lớp áo mỏng manh trên người Từ Kế Dũng quấn chặt lấy cơ thể anh, phác họa rõ nét vòng eo săn chắc, đường cong cơ bắp gợi cảm, thỉnh thoảng còn có thể loáng thoáng nhìn thấy từng giọt mồ hôi chảy trên làn da bóng loáng, băng qua sống lưng thẳng tắp của anh rồi tụ lại ở hõm eo tinh xảo, cho đến khi biến mất phía trên cặp mông cong vểnh.
Lăng Hương Hương nhìn đến mức ngơ ngác, trong lòng liên tục cảm thán vóc người Từ Kế Dũng đẹp quá đi.
Từ Kế Dũng khẽ quay người, nhíu mày nhìn rèm cửa treo sai.
Có lẽ bức rèm quá cồng kềnh khiến anh nhất thời không để ý mà mắc lỗi.
Từ Kế Dũng nhanh chóng sửa lại.