Chương 3

Từ Kế Dũng trả lời: "Dù tin hay không, chúng ta vẫn cứ sống như bình thường thôi."

Chu Vân Vân yên tâm rồi.

Trước khi Từ Kế Dũng đi tiếp đón bạn bè thân thích, Chu Vân Vân nhớ đến lời Lăng Hương Hương vừa nói, lên tiếng nhắc nhở anh: "Chú, đừng uống rượu khi bụng đói, dễ hại cho sức khoẻ."

Từ Kế Dũng: "Chú biết rồi."

Tiệc mừng cưới vào những năm 70 không thịnh soạn cho lắm, nhưng mọi người vẫn ăn rất vui vẻ, mãi đến gần bảy giờ mới tan tiệc.

Vốn dĩ ăn tiệc cưới phải náo động phòng, nhưng mọi người đều biết lý do Từ Kế Dũng và Lăng Hương Hương kết hôn. Bản thân Từ Kế Dũng lại trông rất nghiêm túc lạnh lùng, mọi người ai cũng sợ anh, không dám trêu chọc anh. Đương nhiên náo động phòng cũng bị hủy bỏ.

Lăng Hương Hương ngồi trong phòng tân hôn, biết sẽ không có tiết mục náo động phòng, không một thở phào một hơi, nhưng nghĩ đến việc lát nữa Từ Kế Dũng sẽ vào động phòng, tim cô đập lên thình thịch.

Cô dùng Từ Kế Dũng phá vỡ cốt truyện đã định chỉ là tình thế bắt buộc, nhưng không muốn đâm lao phải theo lao mà ở bên anh.

Vừa rồi cô cũng đã nghĩ kỹ.

Theo mốc thời gian trong tiểu thuyết, cô chỉ cần ở lại đội sản xuất Lâm Hà khoảng một năm là có thể tham gia thi đại học trở về thành phố. Trong thời gian ở đội Lâm Hà, cô phải giữ vững thiết lập nhân vật yêu Từ Kế Dũng say đắm, vậy mới có thể tránh xa nam nữ chính, không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện ban đầu. Chỉ là Từ Kế Dũng không phải con rối của cô, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô...

Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng phát ra tiếng động, Từ Kế Dũng vào phòng.

Từ Kế Dũng là một quân nhân đã xuất ngũ.

Làn da ngăm đen, ngũ quan góc cạnh, thân hình cao lớn.

Anh vừa vào phòng, Lăng Hương Hương đã cảm thấy áp lực, hai chân rục rịch muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng nghĩ đến thiết lập nhân vật của mình, cô chỉ có thể căng da đầu tiến lên.

"Mọi người đã về hết rồi à?" Lăng Hương Hương thẹn thùng hỏi.

Từ Kế Dũng lạnh nhạt đáp một tiếng, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Ánh mắt sắc bén và dò xét hơn ban ngày, Lăng Hương Hương có chút không chịu nổi, cô ra vẻ xấu hổ, hơi cúi đầu xuống.

Chỉ là như vậy, cô cũng không thể bắt được biểu cảm trên khuôn mặt Từ Kế Dũng, biết được phản ứng của anh lúc này, Lăng Hương Hương liếc mắt sang tấm gương ở tủ quần áo bên cạnh.

Tủ quần áo phản chiếu rõ ràng hai người họ.

Người đàn ông cao lớn, cô gái thì nhỏ xinh.

Từ Kế Dũng hơi tiến về phía trước, thoáng chốc như ngọn núi lớn bao trọn lấy cô, làn da anh ngăm đen, còn cô thì trắng nõn, nhìn giống như ban ngày hôm nay bị màn đêm nuốt chửng, hoàn toàn không có cách phản kháng.

Ánh mắt di chuyển xuống, Lăng Hương Hương nhìn đôi tay anh.

Thô ráp và khỏe mạnh.

Mỗi ngón tay thon dài đều vô cùng rắn chắc, một cái tát có thể khiến người ta bay đi.

Lăng Hương Hương sợ hãi nuốt nước bọt, cố gắng nhớ lại lời miêu tả về Từ Kế Dũng trong tiểu thuyết, nhưng vì chủ yếu viết về tuyến tình cảm của nam nữ chính, ngoài cô là nữ phụ vật hy sinh thúc đẩy tình cảm của họ ra thì việc miêu tả các nhân vật phụ khác rất ít, cô chỉ biết Từ Kế Dũng rất thương người em họ này, vì cô ta mà có thể không cần cả tiền đồ của mình.

Chẳng qua không có nói Từ Kế Dũng là một người đàn ông bạo lực gia đình.

Lăng Hương Hương cũng yên tâm phần nào.

Không đánh người là được, cô không chịu nổi một trận đòn của anh đâu.

"Ngủ thôi." Sau một hồi im lặng, Từ Kế Dũng lên tiếng.

Rồi anh sải bước đi về phía giường cưới.

Lăng Hương Hương lập tức trợn tròn mắt.

Không không không, cô không buồn ngủ, cô không muốn ngủ!