Chương 27

Bà ta hít sâu một hơi, trình bày mục đích vào bếp của mình: "Kế Dũng, hôm qua cháu vừa kết hôn, kinh tế gia đình khá túng quẫn, với cả trong nhà lại có thêm một người, số tiền còn lại có thể không đủ đến cuối tháng..."

Mỗi tháng Từ Kế Dũng đều nộp toàn bộ tiền lương của đại đội trưởng lên cho gia đình.

Số tiền phục viên chuyển nghề năm đó cũng đều đưa hết cho bác gái Từ, xem như báo đáp công ơn dưỡng dục của họ.

Tuy nhiên, tiền trợ cấp của cha Chu Vân Vân, Từ Kế Dũng vẫn luôn giữ lại cho cô bé.

Bác gái Từ muốn lấy số tiền này để trợ cấp cho gia đình.

Từ Kế Dũng gật đầu, tỏ ý đã biết.

Bác gái Từ phấn chấn hẳn lên, hưng phấn chờ Từ Kế Dũng về phòng lấy tiền đưa cho mình.

Nào ngờ Từ Kế Dũng vẫn đứng im không nhúc nhích, còn nói với bác gái Từ: "Số trứng gà nhà mình tích cóp được, bác cứ lấy một nửa ra hợp tác xã bán đi, chắc có thể giúp gia đình chúng ta cầm cự đến cuối tháng. Số trứng còn lại, sau này chỉ có thể dành hết cho Vân Vân ăn, con bé còn nhỏ, chúng ta có khổ cũng không thể để con bé khổ."

Bác gái Từ há hốc mồm: "Kế Dũng, trứng không cần bán đâu, cháu hoàn toàn có thể..."

"Hoàn toàn có thể kiểm soát khẩu phần ăn khi nấu cơm đúng không?" Không đợi bác gái Từ nói hết lời, Từ Kế Dũng đã nói nốt phần bà ta chưa kịp nói: "Được thôi, vậy bữa tối hôm nay coi như bỏ qua, bắt đầu từ ngày mai cháu sẽ kiểm soát, cũng làm phiền bác nói với mấy người Kim Chi một tiếng là sau này ăn ít lại chút."

Bác gái Từ sợ nhất là Từ Kim Chi ăn quá ít quá kém, dẫn đến suy dinh dưỡng khó mang thai.

Bà ta cũng tin Từ Kế Dũng là người nói được làm được, vội vàng bác bỏ đề nghị của anh: "Không cần không cần, Kế Dũng, không cần tiết kiệm như vậy, bác thấy cũng còn mấy ngày nữa là đến cuối tháng rồi, chúng ta sẽ vượt qua được."

"Thật không?" Từ Kế Dũng không tin.

Bác gái Từ liền nói: "Nếu thật sự không qua được thì bác sẽ đi mượn."

Từ Kế Dũng yên tâm rồi: "Thế đến lúc đó làm phiền bác rồi."

Bác gái Từ liên tục xua tay: "Không phiền, không phiền."

Cuối cùng, bác gái Từ đầy hy vọng bước vào, lại thất vọng tràn trề trở ra.

Lăng Hương Hương đứng bên cạnh nhìn mà há hốc mồm.

Cô nghĩ thầm, chắc tác giả quyển tiểu thuyết này từng viết một bàn tay vàng cho nguyên chủ.

Nếu không có bàn tay vàng này, nguyên chủ sẽ không tính kế được Từ Kế Dũng, thuận lợi kết hôn với anh.

Phía Từ Kim Chi, sau khi nhận được số tiền hai mươi lăm đồng kếch xù kia, cô ta và Ngô Hữu Lễ đi thẳng đến hợp tác xã mua bán.

Cái gì đắt nhất thì mua cái đó, cuối cùng túi lớn túi nhỏ cầm rất nhiều đồ.

Bước vào viện thanh niên trí thức, các thanh niên trí thức đều khϊếp sợ bởi cảnh tượng do đôi vợ chồng này bày ra.

"Hữu Lễ, cậu về thì về đi, mua nhiều đồ như vậy làm gì, phung phí quá rồi."

Ngô Hữu Lễ cười khẽ: "Lâu rồi chúng ta chưa tụ họp liên hoan với nhau, đương nhiên phải chuẩn bị nhiều đồ một chút." Nói rồi anh ta đặt đồ trong tay lên bàn, ra hiệu đây là đồ dành cho họ.

Ăn của chùa phải quét lá đa.

Các thanh niên trí thức nhiệt tình chiêu đãi: "Hữu Lễ, cậu với vợ cậu ngồi trước đi, bọn tôi đi chuẩn bị bữa tối ngay đây."

Trước mắt trong viện thanh niên trí thức có tổng cộng chín người.

Trong số năm nam và bốn nữ, chỉ có tám người ra tiếp đón Ngô Hữu Lễ và Từ Kim Chi, người còn lại không ra chính là bạn tốt của Lăng Hương Hương, Ôn Tố Anh.

Từ Kim Chi cho rằng Ôn Tố Anh bị choáng váng bởi khí thế của cô ta nên mới trốn trong phòng không chịu ra. Nhưng cô ta không biết rằng các thanh niên trí thức đang gặp khó khăn với chuyện của Ôn Tố Anh.

"Người đến là khách, Ôn Tố Anh không ra tiếp có phải không tốt lắm không?"

"Có gì không tốt? Cậu không biết Ôn Tố Anh và Lăng Hương Hương thân nhau đến mức nào à?"

"Tôi biết họ thân nhau, nhưng việc nào phải ra việc đó chứ?"

"Chuyện này thì liên quan gì? Chị em tốt là phải cùng chung kẻ địch!"

Hai bên lập tức khắc khẩu.

Người bên cạnh khuyên can: "Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, tôi thấy Ôn Tố Anh có ra tiếp đón hay không cũng là chuyện thứ yếu, điều quan trọng nhất là họ đừng cãi nhau."

Đúng là vậy thật.

Các thanh niên trí thức im bặt.