Trái tim Từ Kim Chi đột nhiên trĩu nặng.
Lúc này đây cô ta cũng hiểu ra nguyên nhân thực sự cho việc Lăng Hương Hương đi khắp nơi nói mình thích anh họ của cô ta.
Hóa ra cô muốn mượn chuyện này để làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Ngô Hữu Lễ.
Một khi tâm trạng này bị ảnh hưởng, tất nhiên Hữu Lễ sẽ để mắt đến cô.
Ngô Hữu Lễ liếc nhìn Từ Kim Chi, tiếp tục nói:
"Anh không muốn nói dối em, tối qua anh cũng đã nói với em rồi, anh và Hương Hương từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù cô ấy có cha mẹ có em trai, nhưng trong lòng cô ấy giống như không có vậy. Cô ấy vẫn luôn coi anh là chỗ dựa cả đời của mình. Bây giờ cô ấy đột nhiên thay đổi tính tình, anh cũng không thể không lo cho cô ấy, nếu không thì anh còn là người đàn ông mà em thích trong lòng nữa ư?"
Từ Kim Chi thuận theo lời Ngô Hữu Lễ, nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau.
Hôm đó, cô ta đang rải phân bón đi trên bờ ruộng.
Vốn dĩ đi rất vững lại đột nhiên trượt chân, cả người cô ta ngã nhào xuống đất.
Tất nhiên một gánh phân bón trên vai cũng đổ hết lên người cô ta.
Vừa bẩn vừa thối lại vô cùng chật vật.
Không một ai xung quanh đứng ra giúp cô ta, chỉ tránh ra xa, tùy ý cười nhạo.
Từ Kim Chi tủi thân vô cùng, cô ta ngồi bệt xuống đất òa khóc.
Ngay lúc ấy, Ngô Hữu Lễ như chúa cứu thế xuất hiện bên cạnh cô ta.
Nhẹ nhàng an ủi cô ta, không chê bẩn mà lau sạch chất bẩn trên mặt cô ta, ân cần đưa cô ta đến bờ sông rửa sạch, cuối cùng còn khiêng lại một gánh phân bón giúp cô ta.
Anh ta đối xử tốt với cô ta như vậy, Từ Kim Chi lập tức sa vào tình yêu, huống chi điều kiện của bản thân Ngô Hữu Lễ vốn đã rất tốt, có bằng cấp ba, có văn hóa, đẹp trai, tính tình cũng nho nhã.
Cô ta cũng biết, anh ta rất lương thiện.
Cũng chính vì lương thiện, lúc đầu anh ta mới giúp cô ta như vậy.
Từ Kim Chi im lặng không nói nữa.
Ngô Hữu Lễ nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng Từ Kim Chi, từng cái từng cái một.
Cảm xúc của Từ Kim Chi dần được xoa dịu, giống như năm xưa khi cô ta ngồi trong đống phân bón đầy ắp, tủi thân òa khóc, Ngô Hữu Lễ cũng vỗ về, an ủi cô ta như vậy.
"Tuy anh sẽ lo lắng cho cô ấy, nhưng tối hôm qua anh cũng đã nói với em rồi. Cuối cùng là anh kết hôn với em, người mỗi tối ngủ bên cạnh anh cũng là em."
"Hữu Lễ..." Từ Kim Chi ôm chặt lấy cánh tay Ngô Hữu Lễ một cách đầy chiếm hữu.
Ngô Hữu Lễ nhìn Từ Kim Chi, vô cùng thâm tình nói tiếp: "Cuối cùng anh cũng đã nói, em đối xử tốt với anh như vậy, anh muốn gì em cũng cho anh, làm sao anh có thể phụ lòng em, khiến em đau lòng được? Không đâu, không thể nào."
Từ Kim Chi yên tâm.
Đồng thời cô ta cũng đảm bảo với Ngô Hữu Lễ: "Em nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt thật tốt, dẫu anh muốn ngôi sao trên trời, em cũng sẽ hái xuống cho anh."
"Ừm, anh biết, em chắc chắn sẽ làm được cho anh." Ngô Hữu Lễ khẳng định niềm tin của Từ Kim Chi.
Anh ta nhìn về phía viện thanh niên trí thức, đưa ra lời mời với Từ Kim Chi: "Kim Chi, đợi làm xong việc, em đi cùng anh đến viện thanh niên trí thức nhé? Đã lâu rồi không tụ tập vui vẻ với mấy người bạn trong đó."
Từ Kim Chi vui vẻ đồng ý: "Vâng."
Cô ta cũng rất vui khi có thể cùng Ngô Hữu Lễ đi gặp những người bạn trong viện thanh niên trí thức của anh ta.
Chẳng qua, viện thanh niên trí thức cái gì cũng tốt, điều không tốt duy nhất là ở đó có người bạn tốt của Lăng Hương Hương là Ôn Tố Anh.
Ôn Tố Anh vẫn luôn bênh vực Lăng Hương Hương, mắng cô ta là hồ ly tinh, cướp mất Ngô Hữu Lễ.
Cũng vì thế mà cô ta rất ghét Ôn Tố Anh.