Ngủ một giấc, sự mệt mỏi trên người giảm đi không ít, nhưng bụng Lăng Hương Hương lại đói cồn cào, trong mơ cô nhìn thấy cái gì là ăn cái nấy nhưng càng ăn lại càng đói.
Trong lúc mơ màng, cô bỗng ngửi thấy mùi thức ăn.
Mơ màng mở mắt ra.
Vừa vặn nhìn thấy Chu Vân Vân nhẹ nhàng rời đi.
Cô quay đầu nhìn tủ đầu giường, bữa trưa ấm cúng được đặt ở đó, một bát to cơm khoai lang, một bát nhỏ canh trứng, một đĩa nhỏ lá khoai lang xào, nửa bát canh dưa muối.
Lăng Hương Hương nếm thử vài miếng, không mặn không nhạt, hương vị vừa phải.
Mặc dù đối với một người từng bữa ăn đều có cá thịt như Lăng Hương Hương mà nói, bữa cơm trước mắt có phần quá đạm bạc, nhưng cô lại ăn rất ngon lành, nét mặt chứa đầy ý cười mãn nguyện.
Trong bếp, Từ Kế Dũng đứng trước bệ bếp rửa bát.
Chu Vân Vân trở lại bếp, nói với Từ Kế Dũng:
"Chú, cô vẫn đang ngủ."
"Ừm." Từ Kế Dũng gật đầu.
Chu Vân Vân phụ Từ Kế Dũng rửa bát.
Căn bếp im ắng, không có tiếng nói chuyện nào, chỉ có tiếng động nhỏ phát ra khi làm việc.
Từ Kế Dũng, Chu Vân Vân đều đã quen.
"Vân Vân, cháu ăn mấy trái mâm xôi này đi." Rửa xong toàn bộ bát đũa, Từ Kế Dũng lấy ra chùm quả mâm xôi mà trước đó anh giấu trong tủ bát.
Chu Vân Vân từ chối: "Chú, cháu không ăn đâu, đây là cô để lại cho chú mà."
Thái độ cô bé rất kiên quyết.
"Chú, cháu đi học đây." Nói rồi cô bé xoay người chạy ra ngoài, nhanh chóng biến mất tăm.
Từ Kế Dũng nhìn mấy quả mâm xôi trong tay mà phát sầu.
Anh muốn giấu lại vào tủ bát, nhưng nghĩ lại nếu Chu Vân Vân kiên quyết không ăn thì chúng sẽ hỏng mất, mặc dù mâm xôi không phải lương thực, Từ Kế Dũng cũng không nỡ lãng phí, đành tự mình giải quyết.
Hồi còn nhỏ, Từ Kế Dũng cũng thường hái quả mâm xôi này ăn.
Bao nhiêu năm trôi qua, vẫn là hương vị quen thuộc đó, chẳng qua có lẽ năm nay mưa ít, Từ Kế Dũng thấy quả này có vẻ ngọt hơn năm ngoái.
Ăn xong, Từ Kế Dũng vội vàng đến bộ đại đội.
Bác trai Từ và những người khác nghỉ ngơi trong nhà một lúc rồi lần lượt ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng Lăng Hương Hương, bác gái Từ có chút không cam lòng mà dừng bước.
Nhìn thấy ý đồ của bác gái Từ, Từ Kim Chi vội vàng nói: "Mẹ, người một nhà chúng ta cùng nhau làm việc không tốt sao?"
Từ Kim Chi vẫn nhớ rất rõ lời Lăng Hương Hương nói sáng nay.
Cô ta không muốn Lăng Hương Hương mượn cớ cần giúp đỡ mà đến tìm mình và Ngô Hữu Lễ, nói chính xác hơn là cố ý quấn lấy Ngô Hữu Lễ.
Bác gái Từ đương nhiên hy vọng con gái, con rể vợ chồng hòa thuận, cuối cùng cũng đành thôi.
Ngô Hữu Lễ liếc nhìn căn phòng của Lăng Hương Hương, sắc mặt khó phân biệt nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt, làm như không có chuyện gì xảy ra, nói cười với Từ Kim Chi rồi xuống đồng làm việc.
Thế là, khi Lăng Hương Hương ăn cơm xong, từ trong phòng đi ra, trong nhà đã không còn một ai.
Cô cầm bát đũa đi vào bếp rửa.
Sau một buổi sáng làm việc, mặc dù tiềm thức của Lăng Hương Hương vẫn bài xích việc làm việc nhà nhưng đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều, sau một hồi bận rộn, cũng coi như rửa sạch bát đũa thành công.
Đóng cửa sân lại, Lăng Hương Hương đi tụ họp với những xã viên lớn tuổi như đã hẹn.
Trên đường đi, không ít người nhìn Lăng Hương Hương xì xào bàn tán.
Lăng Hương Hương chậm bước chân lại, dựng tai nghe ngóng.
"Cô ấy là Lăng Hương Hương đúng không? Nghe con tôi nói, lớp trưởng lớp con bé là Chu Vân Vân đích thân xác nhận rằng cô của nó rất thích chú nó, cũng đối xử rất tốt với nó nữa."
"Bà nội con tôi cũng nói vậy, Lăng Hương Hương này rất thích Từ Kế Dũng, còn muốn cho toàn bộ xã viên trong công xã đều biết, cũng vô cùng kiêng kị người khác nói cô ấy thích Ngô Hữu Lễ, lo Từ Kế Dũng hiểu lầm."
"Vậy xem ra người Lăng Hương Hương thích là Từ Kế Dũng thiệt rồi."
"Tôi cũng thấy vậy."
Khóe miệng Lăng Hương Hương hơi cong lên, hài lòng tiếp tục đi về phía trước.