Chương 20

Từ Kế Dũng cầm nhánh cây đi ra khỏi phòng.

Chu Vân Vân vừa tan học về nhà, thấy Từ Kế Dũng cầm nhánh cây giống như củi đốt trên tay, vẻ mặt cô bé khó hiểu: "Chú, chú đây là..."

Từ Kế Dũng giải thích đơn giản: "Chú nhặt trên đường."

Chu Vân Vân càng khó hiểu hơn.

Phòng ngủ đâu phải là phòng chứa củi, chú cầm củi nhặt được vào phòng ngủ làm gì?

Còn đang định hỏi thêm, Từ Kế Dũng lại nhìn vào số mâm xôi trong tay Chu Vân Vân, liền cô bé: "Đây là cháu hái à?"

Sự chú ý của Chu Vân Vân lập tức chuyển sang số quả mâm xôi: "Không phải cháu hái, là cô hái đó, nhân lúc cháu nghỉ giữa giờ thì mang đến cho cháu, tổng cộng có năm xâu, bốn xâu còn lại cháu chia cho các bạn cùng lớp, xâu này để dành cho chú." Nghĩ một hồi, cô bé sợ Từ Kế Dũng không hiểu, lại nói thêm một câu: "Cô bảo cháu để dành cho chú."

Mặc dù lúc đó Lăng Hương Hương không nói như vậy nhưng Chu Vân Vân cảm thấy cô có ý đó.

Từ Kế Dũng im lặng.

Ánh mắt anh vô thức nhìn về phía phòng ngủ, nhưng chẳng mấy chốc đã thu hồi lại.

Chu Vân Vân không thấy được hành động nhỏ của Từ Kế Dũng, cô bé nhét quả mâm xôi trong tay vào tay Từ Kế Dũng: "Chú, chú nếm thử đi, ngọt lắm đấy."

Từ Kế Dũng không ăn.

Anh nhìn Chu Vân Vân đang vô cùng mong đợi, hỏi cô bé: "Cháu rất thích cô ấy à?"

Chu Vân Vân trả lời thành thật: "Lúc đầu cháu rất ghét cô ấy, nhưng sau khi tiếp xúc lại thấy cô ấy không đáng ghét như lời đồn."

Từ Kế Dũng nói: "Vậy thì sau này cháu cứ chung sống và đối xử với cô ấy như bậc cô chú bình thường trong nhà nhé."

Chu Vân Vân lập tức hiểu ra.

Người cô trong cảm nhận của chú không giống một người như Lăng Hương Hương.

Cô bé có chút mất mát, không nhịn được lên tiếng nói thay Lăng Hương Hương: "Chú, cô ấy thích chú lắm."

Từ Kế Dũng nói đầy ẩn ý: "Có những thứ thích không phải là thích."

Chu Vân Vân không hiểu.

Thích chính là thích, sao lại không phải thích?

Từ Kế Dũng xoa đầu cô bé: "Đây là chuyện của người lớn, bọn chú sẽ xử lý ổn thỏa."

"Vâng." Chu Vân Vân chán nản.

Từ Kế Dũng nói tiếp: "Tuy nhiên, chú biết cô ấy là người rất tốt, sau này chúng ta ở chung một mái nhà chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Chu Vân Vân vui vẻ lại ngay: "Cháu cũng thấy vậy."

Cô bé vui vẻ quay người vào bếp, giúp Từ Kế Dũng nấu cơm trưa.

Từ Kế Dũng nhìn mâm xôi trong tay, định gọi Chu Vân Vân lại để cô bé ăn chúng, nhưng đúng lúc này Ngô Hữu Lễ trở về.

Vừa vào cổng, anh ta đã nhìn ngó khắp nơi, như đang tìm kiếm ai đó.

Sau khi không thấy người mình muốn tìm, ánh mắt anh ta khóa chặt lên người Từ Kế Dũng.

Từ Kế Dũng buông tay xuống, quả mâm xôi đỏ tươi được góc áo che đi hoàn hảo: "Kim Chi đâu? Cô ấy vẫn chưa về à?"

"Ở phía sau." Ngô Hữu Lễ trả lời hờ hững, ánh mắt nhìn thẳng Từ Kế Dũng, muốn nói thêm gì đó nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra.

Từ Kế Dũng hờ hững nhìn anh ta, quay người vào bếp.

Ngô Hữu Lễ đứng tại chỗ tiếp tục tìm kiếm.

Khi tầm mắt dừng lại ở phòng tân hôn của Từ Kế Dũng và Lăng Hương Hương, con ngươi anh ta đột nhiên co rụt. Tâm trạng anh ta phức tạp, nhìn qua cửa sổ ngó xem động tĩnh trong phòng, chỉ là cửa sổ tuy mở hờ nhưng rèm cửa lại được kéo xuống, Ngô Hữu Lễ không nhìn rõ được cảnh trong phòng, chỉ mơ hồ thấy được đồ đạc bên trong.