Cô đứng tại chỗ, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Chu Vân Vân nữa mới theo đoàn người đi về phía trước.
Hành động vừa rồi của cô không phải để duy trì thiết lập nhân vật gì, chỉ là nghĩ đến hồi nhỏ, lúc nhỏ rất nhiều bạn nhỏ đều có cha mẹ tiễn đưa, chỉ riêng cô là không.
Bây giờ, cô không muốn Chu Vân Vân cũng không có.
Chu Vân Vân một mình đi học.
Đi ngang qua nhà bạn học, mẹ bạn học đang đứng ở cửa dặn dò ân cần: "Trên đường cẩn thận, tan học thì về nhà sớm, đừng có ham chơi trên đường..."
Bạn học không kiên nhẫn xua tay: "Biết rồi, biết rồi, con đi học đây." Rồi chạy đến bên Chu Vân Vân: "Lớp trưởng, chúng ta cùng đi nha."
Chu Vân Vân: "Ừm."
Bạn học cũng quen với việc Chu Vân Vân kiệm lời, tự mình phàn nàn: "Lớp trưởng, vẫn là cậu tốt hơn, lúc đi học không có ai lải nhải bên tai..."
Nghe vậy, Chu Vân Vân nhớ lại cảnh Lăng Hương Hương tiễn cô bé vừa nãy, trong lòng thầm phản bác: Mình có, vừa mới có.
Bạn học vừa đi vừa tiếp tục nói: "Lải nhải cũng thôi đi, ngày nào cũng nói mấy lời gần y như nhau, mình nghe mà phát chán."
Chu Vân Vân đột nhiên dừng bước.
Bạn học không hiểu tại sao: "Sao thế?"
Chu Vân Vân nghiêm túc nói: "Mình không chán."
Lúc mới đầu nghe Lăng Hương Hương lải nhải, Chu Vân Vân có hơi mất tự nhiên, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào nhưng sâu trong lòng cô bé lại khao khát những lời dặn dò xa lạ này.
Đến khi nhìn thấy mẹ bạn học dịu dàng nhìn bạn ấy, ân cần dặn dò, khao khát trong lòng cô bé càng mãnh liệt hơn, dường như thứ đã mất đi trong khoảnh khắc đó đã được Lăng Hương Hương bù đắp, khiến cô bé muốn nắm giữ mãi mãi, không bao giờ buông tay.
"Hả? Cậu không chán gì cơ?" Bạn học không hiểu.
Đến khi bạn học muốn hỏi thêm vài câu, trên đường lần lượt gặp những bạn học khác, chủ đề tự nhiên mà chuyển hướng.
Chu Vân Vân vẫn như thường lệ, im lặng lắng nghe tiếng nói cười của các bạn học nhưng lại có một chút khác thường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, thỉnh thoảng muốn tìm kiếm bóng dáng vừa mới quen biết.
Bên kia, Lăng Hương Hương vẫn tiếp tục đi theo Từ Kế Dũng tiến về phía trước.
Đi được một lúc, lại đến ngã ba đường.
Từ Kế Dũng là đại đội trưởng đại đội Lâm Hà, mỗi ngày đều phải đến bộ đại đội báo danh.
Bác trai Từ, bác gái Từ và Từ Kim Chi đều là xã viên bình thường trong đại đội, có thể đi thẳng ra đồng chờ tiểu đội trưởng phân công nhiệm vụ. Còn Ngô Hữu Lễ, trước đây anh ta thuộc về viện thanh niên trí thức, đáng lẽ phải cùng ra cùng vào với những thanh niên trí thức trong viện thanh, nhưng vì anh ta đã kết hôn với người địa phương là Từ Kim Chi, nên đương nhiên bây giờ phải đi cùng nhóm người bác trai Từ.
Tình hình của Lăng Hương Hương cũng giống với Ngô Hữu Lễ.
Tiếp theo, cô không thể đi theo Từ Kế Dũng nữa.
"Lăng Hương Hương, cô đừng hòng lười biếng, đi theo bọn tôi qua đây này." Bác gái Từ quát lớn với Lăng Hương Hương.
Lăng Hương Hương rất bất mãn với thái độ của bác gái Từ.
Nhưng cô không cãi nhau với bà ta, chỉ lưu luyến tạm biệt Từ Kế Dũng: "Kế Dũng, em đi xuống ruộng với hai bác, anh đừng lo cho em nhé, bác dượng sẽ chăm sóc em, nếu không thì còn có vợ chồng Kim Chi nữa. Kim Chi là em họ ruột của anh, anh đối xử với cô ấy tốt như vậy, nếu em có chuyện nhờ vợ chồng họ giúp đỡ, chắc là họ sẽ đồng ý thôi."
Vừa dứt lời, Lăng Hương Hương còn chưa kịp quay người lại để xác minh với vợ chồng Từ Kim Chi, Từ Kim Chi đã vô cùng kích động phản bác: "Cô nằm mơ đi! Vợ chồng chúng tôi không rảnh quan tâm đến cô đâu!" Nói xong cô ta lôi kéo Ngô Hữu Lễ bước nhanh về phía trước, vẻ hoảng hốt như thể có ma quỷ đang đuổi theo vậy.
Lăng Hương Hương không ngờ phản ứng của Từ Kim Chi lại dữ dội đến thế.
Nhưng như vậy cũng tốt, mục đích của cô đã đạt được.
Bác gái Từ có vẻ lo lắng.
Đợi đến khi thu hồi tầm mắt khỏi Từ Kim Chi đang đi càng lúc càng xa, bà ta muốn gằn giọng cảnh cáo Lăng Hương Hương vài câu rằng đừng có nhòm ngó đến Ngô Hữu Lễ, nhưng trong những lời Lăng Hương Hương vừa nói, không có câu nào có ba chữ "Ngô Hữu Lễ", bác gái Từ đành bực bội vẫy tay với Lăng Hương Hương: "Được rồi được rồi, hôm nay cô đừng đi ra đồng với chúng tôi, đi theo Kế Dũng đi."
Nói xong, bác gái Từ vội vã đuổi theo Từ Kim Chi.
Bác trai Từ cũng chậm rãi đi theo sau.