Chương 10

Tâm trạng tốt, dù bữa sáng đạm bạc cũng trở nên thơm ngon hơn nhiều.

Còn về phần nhóm người bác gái Từ, đương nhiên bữa sáng này không mấy vui vẻ.

"Lăng Hương Hương, tuy cô và Kế Dũng mới kết hôn hôm qua nhưng cũng không thể ngày nào cũng nhàn rỗi ở nhà, không xuống ruộng kiếm điểm công được." Bác gái Từ buông đôi đũa trong tay, nói một cách đầy móc mỉa: "Thêm một miệng ăn là thêm một phần lương thực, trong nhà này không nuôi nổi người nhàn rỗi đâu."

Ngay cả việc nhà Lăng Hương Hương cũng không biết làm chứ nói chi là ra đồng làm việc, nhưng cô tôi thực sự không thể ở nhà mãi, cô còn muốn cho toàn thể đội sản xuất biết người cô thực sự yêu là Từ Kế Dũng chứ không phải là Ngô Hữu Lễ trong lời đồn, vả lại tiền trong tay cô rất ít, nhiều nhất chỉ có một đồng.

Nguyên chủ cũng giống như cô, đều không phải người biết làm việc.

Xuống nông thôn đến đội sản xuất Lâm Hà, ta đồng làm việc đều là để góp đủ số, điểm công kiếm được tất nhiên cũng không nhiều, toàn dựa vào gia đình tiếp tế, sau đó vừa có tiền trong tay là cô ấy lại đi lấy lòng Ngô Hữu Lễ, càng không thể tích góp được tiền.

Bây giờ, nguyên chủ còn không thương lượng với gia đình, đột nhiên lại gả cho Từ Kế Dũng, gia đình tức giận đến mức trực tiếp cắt đứt quan hệ với cô.

Một đồng tiền làm khó anh hùng.

Trong tay chỉ có một đồng, trước mắt lại chỉ có cách kiếm điểm công nên Lăng Hương Hương buộc phải ra đồng làm việc.

Mặc dù có lẽ cuối cùng cũng không thể kiếm được bao nhiêu nhưng tích tiểu thành đại mà.

Lăng Hương Hương bèn lấy thái độ nghiêm túc nói:

"Bác gái bác đừng lo, cháu sẽ không ở nhà ăn cơm chùa đâu." Nói xong, còn không quên củng cố hình tượng của mình trước mặt mọi người: "Huống hồ trong nhà lại không có Kế Dũng ở bên, cháu mới không muốn ở nhà."

Lời nói ngọt như mía lùi, bác gái Từ ghét bỏ bĩu môi: "Biết vậy là tốt."

Từ Kim Chi cảnh giác trừng mắt nhìn Lăng Hương Hương, rất sợ cô miệng thì nói không thể rời xa Từ Kế Dũng nhưng trong lòng lại nhớ thương Ngô Hữu Lễ.

Đợi đến khi quan sát Lăng Hương Hương thật kỹ, phát hiện trên mặt cô không hề có sơ hở nào, Từ Kim Chi lại quay đầu nhìn về phía Ngô Hữu Lễ.

Ngô Hữu Lễ đang trầm ngâm suy nghĩ.

Khi Từ Kim Chi nhìn sang, anh ta thuận thế nắm lấy tay cô: "Đừng nhúc nhích, khóe miệng em dính nước canh." Rồi anh ta người xuống, dịu dàng giúp Từ Kim Chi lau sạch.

Mặt Từ Kim Chi đỏ bừng.

Bác gái Từ vui vẻ nói: "Nhìn vợ chồng son hai đứa mùi mẫn như vậy, mẹ cũng yên tâm rồi."

Từ Kim Chi thẹn thùng: "Tối qua Hữu Lễ còn nói là muốn sớm có con với con nữa."

Bác gái Từ tán thành: "Đúng rồi, nên nhân lúc còn trẻ sớm sinh con."

Lúc hai mẹ con họ một hát một đệm, ánh mắt bọn họ đều không quên quan sát phản ứng của Lăng Hương Hương, xem cô có chua xót trong lòng hay không. Nhưng sao Lăng Hương Hương có thể chua xót được? Cô đã sớm như một cái đuôi nhỏ xoay quanh Từ Kế Dũng rồi.

"Kế Dũng, anh giỏi quá đi, lại còn biết rửa bát nữa!"

"Kế Dũng, anh lợi hại quá, bát rửa sạch sẽ lắm luôn!"

"Kế Dũng, anh thật đảm đang, em lấy được anh thật hạnh phúc!"

Cô cứ ríu rít liên tục như một chú chim sẻ ồn ào.

Bác gái Từ và Từ Kim Chi đều khinh thường bĩu môi.

Ngô Hữu Lễ nhíu mày, chìm vào suy nghĩ sâu hơn.

Chỉ có duy nhất Từ Kế Dũng được Lăng Hương Hương khen ngợi hết lời, tỏ vẻ vừa bất lực vừa xấu hổ, hoàn toàn không thích ứng được với những lời khen ngợi không trùng lặp câu nào của Lăng Hương Hương.

*

Bảy giờ sáng, cả nhà lần lượt ra khỏi cửa.

Đứa nhỏ duy nhất trong nhà là Chu Vân Vân đi học, còn tất cả người lớn đều phải đi làm kiếm điểm công.

"Vân Vân, lên đường cẩn thận, đi học vui vẻ nhé." Ở ngã ba đường, Lăng Hương Hương vẫy tay với Chu Vân Vân.

Chu Vân Vân đáp lại một tiếng.

Sau khi được một đoạn, cô bé vẫn còn nghe thấy tiếng dặn dò của Lăng Hương Hương ở phía sau, cô bé không khỏi dừng bước, cũng học theo Lăng Hương Hương vẫy tay: "Cháu đi học đây."

Lăng Hương Hương cười gật đầu: "Hẹn gặp lại cháu vào giữa trưa nhé."