Chương 1

Vào buổi chiều đầu hè, ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, chim hỷ tước đậu trên mái hiên nhà họ Từ cất tiếng hót lanh lảnh, bạn bè thân thích đến uống rượu mừng đều nói rằng là hỷ tước cũng đến chúc mừng.

Có người thân nhìn ngó xung quanh, bối rối hỏi: "Tân nương đâu rồi? Sao không thấy tân nương đâu vậy?”

"Hình như cũng không thấy thanh niên tri thức Ngô..."

“Chẳng phải tân nương này mê thanh niên tri thức Ngô như điếu đổ à? Liệu họ có..."

Mọi người muốn nói lại thôi.

"Có gì cơ? Trong lòng Hữu Lễ nhà tôi chỉ có mình tôi thôi." Từ Kim Chi phẫn nộ đứng ra giải thích.

Cô ta liếc thấy bóng dáng chồng mình thấp thoáng sau nhà, ánh mắt tối sầm lại, hùng hổ bước qua kia.

Nhưng trước khi đi, cô ta còn cố kéo tân lang đi theo.

Bạn bè thân thích hai mặt nhìn nhau, lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên cũng vội đi theo.

Bọn bọ lặng lẽ núp sau góc tường, vừa vặn nghe thấy tân nương đang tỏ tình với Ngô Hữu Lễ: "Em thích anh..."

Bạn bè người thân khϊếp sợ.

tân lang không buồn không vui, như thể chuyện này không liên quan đến anh vậy.

Từ Kim Chi tức giận nghiến răng: "Tôi biết ngay mà, tôi biết cô ta hao hết tâm tư muốn gả cho anh họ tôi chủ yếu là vì Hữu Lễ nhà tôi."

Cô ta nắm chặt hai tay, bất chấp sự ngăn cản của bạn bè người thân lao ra khỏi góc tường.

Nhưng còn chưa đến trước mặt tân nương thì tân nương lại lên tiếng.

"Em thích anh là ảo tưởng của anh thôi, người em thực sự yêu là Từ Kế Dũng, mong anh sau này đừng tự đa tình nữa!" Lời nói kiên định mạnh mẽ, giọng nói cũng cao vυ"t khác thường, như muốn từng lời cô nói đều đập mạnh vào tai từng người nơi đây vậy.

Từ Kim Chi và các bạn bè thân thích: “...”

Đầu óc họ trống rỗng, ai cũng choáng váng bởi tình tiết đột ngột thay đổi này.

Tân lang Từ Kế Dũng vẫn như cũ, không buồn không vui.

Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy lông mày anh hơi nhíu lại.

Người bị đả kích nhất là Ngô Hữu Lễ đứng đối diện tân nương, anh ta không thể tin nổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào tân nương, cố gắng tìm ra dấu hiệu nói dối từ biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cô.

Tân nương không để Ngô Hữu Lễ tuỳ tiện đánh giá mình.

Cô xoay người đi vào phòng tân hôn.

Thấy Từ Kế Dũng, Từ Kim Chi và bạn bè người thân đều đứng ở góc tường, cô bình tĩnh chào từng người một. Lúc ánh mắt dừng lại trên người Từ Kế Dũng, tân nương vội liếc nhìn rồi nhanh chóng thu hồi, nhưng mặt cô lại ửng hồng, trông rất e thẹn và đáng yêu.

Có người bạn trêu chọc một câu: "Tân nương xấu hổ rồi."

Tân nương nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Từ Kế Dũng, chỉ thẹn thùng nói một câu: "Em về phòng trước."

Từ Kế Dũng nhìn tân nương bằng ánh mắt sâu thẳm.

Một lúc sau, anh nhàn nhạt đáp lại: "Ừm."

Tân nương đỏ mặt về phòng.

Trong phòng tân hôn chỉ có một mình tân nương.

Cô lặng lẽ quan sát.

Phòng tân hôn được trang trí theo khuôn mẫu, nhiều đồ đạc lớn vẫn chưa được sơn, chỉ dán vài chữ "Hỷ" đỏ thẫm bên trên những món đồ lớn, bởi vậy có thể thấy hôn lễ hôm nay được tổ chức rất vội vàng.

Cửa sổ mở toang, bạn bè họ hàng đến uống rượu mừng trong sân đều nhìn tân nương qua cửa sổ rộng mở.

Tân nương thẹn thùng, vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, bạn bè người thân thu hồi ánh mắt đánh giá, nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh về việc tân nương táo bạo tỏ tình với Từ Kế Dũng ban nãy.

"Mọi người nghĩ lời tân nương vừa nói có thật không? Cô ấy không thích Ngô Hữu Lễ mà thực sự thích Từ Kế Dũng? Nhưng sao tôi nghe mà như giả vờ sao ấy."

"Tôi cũng thấy vậy, tân nương vì Ngô Hữu Lễ mà cãi nhau với gia đình, thà theo Ngô Hữu Lễ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức cũng không muốn ở lại thành phố."