“Lúc trước thằng ba có ôm An Bảo đi đến phần đất phía tây…” Miêu Vân Anh chỉ nói đến đó là Miêu Xuân Hoa đã hiểu.
“Nhiều thịt như vậy có thể ảnh hưởng không tốt với An Bảo không?” Lần trước mẹ chồng cũng rất lo lắng về điều này, sau đó không để Hữu Phúc ra sông bắt cá, khi ấy cô cũng lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng xấu đến con gái.
“Theo mẹ quan sát thì không có việc gì, bất quá chúng ta vẫn phải chú ý đến con bé.” Tuy hôm nay thu hoạch được nhiều con mồi Miêu Vân Anh rất cao hứng, nhưng bà càng quan tâm đến cháu gái nhỏ hơn. Đứa bé này vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, nuôi con bé bên người lâu như vậy, dù không nghĩ đến phúc khí trên người con bé thì bà vẫn thật lòng yêu thương bé.
Miêu Vân Anh xem như đã nói ra được những lời trong lòng. Bà kể cho Miêu Xuân Hoa nghe lúc ấy những con gà rừng và thỏ hoang giống như ăn mông hãn dược, lần lượt ngã xuống dưới chân bà. Miêu Xuân Hoa nghe vậy hai mắt liền sáng lên, mẹ chồng nàng dâu hai người thì thầm to nhỏ một hồi lâu, sau đó khoác tay nhau đi ra ngoài.
Cảnh mẹ chồng nàng dâu hai thân thiết vừa lúc bị Vương Tiểu Thảo nhìn thấy được. Sắc mặt cô ta lập tức trở nên rất khó coi. Cũng may trời tối nên không ai nhìn thấy.
Nếu mẹ chồng đối với cô ta cũng thân thiết như với Miêu Xuân Hoa thì tốt biết mấy.
Tuy rằng, thường ngày Vương Tiểu Thảo hay có ý kiến với Miêu Vân Anh, nhưng tận sâu trong lòng vẫn hy vọng được mẹ chồng đối xử thật tốt. Đáng tiếc mẹ chồng không thích cô ta, hơn nữa còn thiên vị.
Thế nhưng, nghĩ đến lát nữa cô ta có thể được ăn cơm với thịt thỏ thơm nức, liền cảm thấy được an ủi phần nào.
Tại nhà chính.
Trần Căn Sinh đang cùng Ninh lão gia tử nói về chuyện Miêu Vân Anh mang theo hai đưa bé nhặt được con mồi. Đương nhiên lý do thoái thác cũng giống như những điều Miêu Vân Anh đã nói, ông cũng không quan tâm Ninh lão gia tử có tin hay không, tóm lại là do vận may.
Tuy nhiên, Ninh lão gia tử cũng không dễ dàng bị lừa, đôi mắt khôn khéo nhìn cấp dưới cũ: “An Bảo là đứa bé mang phúc khí a.”
“Phụt!” Trần Căn Sinh nghe vậy liền phun ra ngụm nước vừa mới uống.
“Khụ! Khụ! Khụ!” Trần Căn Sinh sặc đến đỏ mặt tía tai một lúc lâu mới hết.
Ninh lão gia tử ghét bỏ nói: “Sao hả? Với tôi mà còn muốn nói dối sao? Ông cứ nói thật đi, tôi đã nhìn ra An Bảo nhà ông là đứa bé có phúc khí, ở cùng con bé một thời gian tôi thấy mọi việc đều đi theo hướng tốt. Tu Ngạn nhà tôi cũng là nhờ phúc khí của An Bảo mà ngày càng hoạt bát hơn, về sau sẽ ngày một tốt lên.”
Lúc trước, ông cảm thấy vị đạo sĩ kia muốn ông đi về hướng tây nam chỉ là nói bừa. Nhưng từ khi cháu trai tiếp xúc với An Bảo thì tình huống của thằng bé ngày càng tốt hơn, không còn quái gở như lúc trước, đôi lúc còn biết cười.
Những lời này của Ninh lão gia tử khiến Trần Căn Sinh kinh ngạc, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra: “Đứa nhỏ này đúng là có chút phúc khí, nhưng hiện tại không được nói đến những vấn đề mang tính chất mê tín dị đoan như vậy, hơn nữa con bé cũng còn quá nhỏ. Vân Anh cũng không dám để cho người ta thấy mình bắt được nhiều gà rừng cùng thỏ hoang như vậy, nên bảo thằng ba về nhà lấy sọt bỏ vào mang về nhà.”
Miêu Vân Anh không giống với Hứa Nhị Thắng. Kỹ thuật bắt thỏ của Hứa Nhị Thắng không tệ nên mọi người đều đã quen, còn nếu Miêu Vân Anh may mắn tóm được một con mồi khẳng định sẽ bị người khác nói mấy lời chua chát hoặc nói đùa linh tinh rất phiền.
Lại nói, mấy năm trước trong thành nổi lên làn sóng bài trừ chủ nghĩa tư bản rất gay gắt, nên dù bắt được con mồi cũng đều lén mang về nhà, không dám quang minh chính đại mang về như trước kia, hoặc sẽ giống như Hứa Nhị Thắng đi nhanh qua đại đội để trao đổi với người dân trong thôn.
Ninh lão gia tử thở dài một tiếng: “Lời này của ông rất đúng.” Thời điểm hiện tại dù làm gì cũng phải cẩn thận, đã có biết bao nhiêu cặp vợ chồng, cha con hay người thân trở mặt thành thù, cắt đứt quan hệ, tố giác mật báo. Điển hình như nhà ông, bị đứa con gái nuôi được ông nuôi dưỡng từ bé đâm một nhát sau lưng.
“Ăn cơm.” Miêu Vân Anh vừa dứt lời thì trong sân truyền đến một loạt tiếng bước chân, mấy đứa nhỏ như ong vỡ tổ ùa vào nhà chính.
Ban đầu, Trần Căn Sinh định ăn cơm trong sân, nhưng bây giờ thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Đêm nay không chỉ không dám bày đồ ăn trong sân, mà bên ngoài trời cũng rất tối, nên chỉ có thể thắp đèn dầu rồi ăn cơm trong nhà.
Tuy rằng chỉ có chút ánh sáng loe loét từ đèn dầu, nhưng khi nồi khoai tây hầm thịt được bưng lên bàn thì hương thơm của thịt tràn ngập khắp căn phòng. Mặc kệ người lớn hay trẻ nhỏ đều nhịn không được nuốt nước miếng. Miêu Vân Anh tự mình xới cơm cho từng người, đặc biệt còn cho thêm vài khối thịt thỏ vào chén của Ninh lão gia tử.
“Một người một chén, ăn hết lại lấy tiếp. “
Khi Miêu Vân Anh ngồi xuống, Trần Căn Sinh và Ninh lão gia tử liền cầm đũa lên ăn cơm, sau đó những người khác mới bắt đầu ăn. Trong nhà chính không ngừng vang lên âm thanh chén đũa chạm vào nhau cũng như tiếng nhai nuốt thức ăn. Ngoài ra còn có những lời khen liên tục vang lên.
“Thật thơm a.”
“Ăn ngon.”
“Ăn quá ngon!”
“Thật nhiều thịt, ăn nhanh lên.”
“Tay nghề nấu nướng của em dâu thật tốt, nấu món này rất chuẩn vị.” Vào buổi tối, Ninh lão gia tử vốn dĩ không ăn nhiều lắm, cũng ít khi ăn thịt, nhưng lại bị tay nghề hầm thịt của Miêu Vân Anh đánh gục, khen ngợi hết lời.
“Vậy ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.” Có thể được người đến từ thủ đô như Ninh lão gia tử khen ngợi khả năng nấu nướng khiến Miêu Vân Anh tự đắc trong lòng.
Trong tay bà là chén canh thịt định cho An Bảo ăn, khi cảm thấy độ ấm vừa phải liền nói với Miêu Xuân Hoa: “Con ăn cơm trước đi, để mẹ đút An Bảo.”
“Để con cho con bé ăn.” Miêu Xuân Hoa cảm thấy không thể để mẹ chồng bụng đói còn phải đút con gái ăn, nhưng An Bảo đang ngồi trong ngực cô đã bị Miêu Vân Anh ôm đi.
“Con nhanh ăn đi, rồi còn phải cho An Bảo bú sữa; nếu ăn thức ăn đã nguội, An Bảo bú sữa vào sẽ rất dễ bị tiêu chảy.” Miêu Vân Anh đeo yếm nhỏ cho An Bảo một cách thuần thục, lau sạch sẽ phần phía trên cằm cô, rồi nói: “An Bảo đây là thèm chảy nước miếng. Đừng nóng vội, chúng ta sắp được ăn canh rồi, để bà nội đút tiểu An Bảo nhé.”