Miêu Xuân Hoa ôm An Bảo về phòng liền cho bé bú sữa. Thật ra, An Bảo muốn cai sữa mẹ, nhưng không biết là do thân thể cô vẫn còn bé hay do lưu luyến không muốn rời xa mẹ, mà mỗi khi đói bụng là muốn bú sữa, điều này khiến cô có chút ngượng ngùng.
Miêu Xuân Hoa không biết cô con gái nhỏ đang nằm trong ngực mình kháng cự việc bú sữa, chỉ là cô đã hạ quyết tâm cho bé bú sữa thêm mấy tháng nữa. Vì thế mỗi ngày cô đều cố gắng uống nhiều canh, dù cơm canh trong nhà đạm bạc, chủ yếu là ăn cháo loãng; nhưng cô nghĩ nếu trẻ nhỏ bú nhiều sữa thì sẽ phát triển rất tốt, thân hình chắc nịch.
Nghe thấy bên ngoài tiếng bước chân đi qua đi lại không ngừng, Miêu Xuân Hoa cũng tò mò không biết trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên cứ hướng mắt về phía cửa sổ.
Hiện giờ, Ninh Tu Ngạn đã sớm quen với việc An Bảo bú sữa. Những lúc đó cậu sẽ ngồi một bên tự mình chơi đùa, hoặc ăn một chút đồ ăn vặt mang từ nhà đến, đôi lúc sẽ cầm bút chì viết viết vẽ vẽ gì đó. Ninh Tu Ngạn cũng biết được một ít chữ vì ông nội đã dạy cậu từ sớm.
Miêu Xuân Hoa cũng thường lấy một ít thức ăn ngon cho cậu, cũng không để cậu bé cứ phải tự mình mang đồ ăn vặt đến ăn; tuy cô cũng chỉ có một ít đậu phộng luộc hay đậu rang linh tinh và những món ăn vặt đơn giản khác, đây cũng là Miêu Vân Anh đặc biệt đưa cho cô.
Vừa rồi, trước khi cho An Bảo bú sữa, Miêu Xuân Hoa đã pha nửa chén sữa mạch nha cho Ninh Tu Ngạn uống để giải khát cũng như lót dạ. Ninh Tu Ngạn ngồi trên chiếc ghế nhỏ uống từng ngụm sữa, thấy Miêu Xuân Hoa luôn nhìn về phía cửa sổ liền chậm rãi đặt chén sữa xuống.
“Thím, vừa rồi bà từ trên núi nhặt được tám con gà rừng cùng thỏ hoang.” Trong lúc chờ Trần Hữu Phúc về nhà lấy sọt cậu đã đếm qua một lần “Ba con gà rừng, năm con thỏ hoang.”
Nhớ đến người được gọi là Hứa Nhị Thắng cũng bắt được một con thỏ, cậu nghĩ trên núi Thanh Dương hẳn là có nhiều thỏ.
Thật ra, Ninh Tu Ngạn còn nhỏ nên không biết, khả năng sinh sản của thỏ và gà rừng đều không thấp; chỉ là vào mùa đông gà rừng tương đối dễ bắt, hoặc buổi tối cũng có thể bắt được nhưng những ngày làm việc mệt mỏi ai còn hơi sức đâu đuổi bắt gà rừng. Còn thỏ thì có thể đặt bẫy, ngày hôm sau đến xem là được, đương nhiên trên mỗi chiếc bẫy đều được đánh ký hiệu để tránh làm người khác bị thương.
(Lưu ý: Truyện lấy bối cảnh thập niên 70; hiện tại việc đặt bẫy thú, buôn bán và tiêu thụ động vật hoang dã cần được bảo vệ là trái pháp luật. )
Miêu Xuân Hoa kinh ngạc nhìn Ninh Tu Ngạn. Làm thế nào bắt được nhiều con mồi như vậy?
Ninh Tu Ngạn liền kể lại ngắn gọn những chuyện xảy ra trên núi: “Khi vừa đến triền núi liền có gà rừng đâm vào đùi bà nội Trần, sau đó mấy con khác nối đuôi nhau chạy đến, tất cả đều tự đập đầu hôn mê.”
Sau khi nghe Ninh Tu Ngạn nói, ánh mắt Miêu Xuân Hoa trở nên ngưng trọng. Một lúc sau, cô nhìn An Bảo vừa bú sữa xong đang mơ màng sắp ngủ với ánh mắt phức tạp. Không phải là do đứa nhỏ này chứ?
Miêu Vân Anh từ nhà Hứa Nhị Thắng xách về nửa bộ xương thỏ đã được rửa sạch sẽ, trực tiếp dùng ấm sành nấu canh. Thịt thỏ bà bắt được thì cắt thành từng khối nhỏ, trụng sơ qua nước ấm; sau đó cho một ít dầu vào chảo, cho thịt thỏ, bát giác, gừng, tiêu, hành vào và xào với lửa lớn.
Hành và gừng được trồng ở sân sau, hoa bát giác là hái từ trên núi về phơi khô để dùng dần. Bởi vì thịt thỏ khá tanh nên cần cho nhiều bác giác và tiêu vào xào chung để khử mùi, sau đó cho một ít nước tương và giấm vào.
Miêu Vân Anh tự mình nấu nướng. Đêm nay bà cũng không tiết kiệm, vì để khử mùi tanh và giúp thức ăn ngon hơn, bà còn cố ý cho một vào chảo thịt thỏ một ít rượu trắng mà Ninh lão gia tử biếu cho Trần Căn Sinh. Khi chảo thịt thỏ sôi lộc cộc, thì trong sân đã phảng phất mùi thơm.
Mấy đứa nhỏ nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt trông mong nhìn vào nhà bếp, chỉ mong được ăn thịt.
Tuy nhiên, cũng không phải chỉ ăn thịt, Miêu Vân Anh còn bảo con dâu gọt khoai tây cho vào hầm, lúc này nước thịt rút vào nên khoai tây ăn cũng rất ngon.
Khoai tây được trồng ở phần ruộng mà đại đội chia cho mỗi nhà, loại này có sản lượng cao như khoai lang nên có thể ăn chống đói. Ngoại trừ đất mặn, những nhà được chia đất đều trồng một ít khoai tây.
Năm trước, Miêu Vân Anh nghĩ An Bảo sắp có thể ăn cơm, đến lúc đó làm chút khoai tây nghiền cho con bé thay đổi khẩu vị cũng tốt, nên cố ý trồng nhiều thêm một luống.
Khoai tây này vừa được đào hôm trước, vỏ vẫn còn mềm mỏng, chỉ cần bào nhẹ là được.
“Mẹ, năm nay khoai tây nhà mình đặc biệt lớn, củ cũng nhiều.” Vương Tiểu Thảo ngửi được mùi thơm từ chảo thịt thỏ bèn nuốt nước miếng, từ trong phòng chứa đồ mang ra một chậu nhỏ khoai tây.
Vừa đi vừa nói “Sớm biết vậy nên trồng nhiều khoai tây một chút, Văn Phú thích ăn cái này.”
Vừa nghe Vương Tiểu Thảo nói, ánh mắt Miêu Vân Anh liền nhìn về phía chậu khoai tây, bà cầm lên xem xét rồi vội vàng đi đến phòng chứa đồ.
Phòng chứa đồ được xây bằng cỏ khô sau đó đắp bùn lên. Bởi vì không có người ở, chỉ để nông cụ cùng những đồ vật linh tinh nên mái nhà không được đắp cao lắm. Những người đàn ông ở Trần gia đều có thân hình cao to nên khi đi vào đều phải cuối đầu thấp xuống, còn Miêu Vân Anh chỉ cao khoảng một mét sáu lăm thì có thể đi vào bình thường.
Khi đến phòng chứa đồ, Miêu Vân Anh liếc mắt nhìn thấy khoai tây được đặt trên mặt đất liền sửng sốt.
Khoai tây này được đào từ phần đất riêng của nhà bà vào mấy ngày trước, nhưng bà cũng không để tâm. Phòng chứa đồ râm mát, có chút âm u, cũng không lắp cửa sổ, vừa lúc đem khoai tây đến đây phơi khô tốt hơn cất vào hầm.
Nhưng hôm nay bà nhìn thấy mới phát hiện khoai tây năm nay cũng quá nhiều.
Bà cầm lên lật qua lật lại, đều thấy chúng to đều nhau, hầu như không có củ khoai tây nào nhỏ cỡ nắm tay trẻ con như những năm trước.
Nếu đánh giá sơ qua thì nhiêu đây khoai tây không chỉ nhiều hơn sản lượng của một luống.
Khoai tây năm nay được mùa?
Trực giác của Miêu Vân Anh nói rằng không phải.
Bỗng hương thơm của món thịt thỏ truyền đến mũi Miêu Vân Anh, khiến bà chợt nhớ đến khối đất này chủ yếu là thằng ba chăm sóc. Nếu bà nhớ không lầm, thằng ba từng ôm An Bảo đến đó khoe khoang, nói là chờ khoai tây lớn sẽ làm khoai tây nghiền cho con bé ăn.
Khi đó vừa qua đợt rét tháng ba, thằng ba dám ôm An Bảo ra ngoài nên bị bà mắng một trận, cũng may An Bảo không bị nhiễm lạnh.
Nghĩ đến đây, Miêu Vân Anh liền vỗ đùi, cảm thấy mình đã hiểu ra vấn đề nên liền xoay người ra khỏi phòng chứa đồ.