Bà Vương thấy con dâu trở về, liền hỏi: “Sao rồi?”
Vợ Vương Đại Chuỳ liền nói: “Họ bảo đợi một chút, con thấy những bàn trong sân đều có một mâm thịt đầy ắp, mùi vị rất thơm.”
Nhà bọn họ đã nhiều ngày không ăn thịt nên rất thèm, thật muốn ăn ngay bây giờ.
Khoé miệng bà Vương trễ xuống: “Chờ cái gì mà chờ, mọi người đều đã ăn tại sao lại không mang cho chúng ta, Tiểu Thảo đâu? Bảo nó mang thức ăn sang cho chúng ta không phải là được sao.”
“Không thấy em ba.” Vợ Vương Đại Chuỳ nói “Có lẽ đang bận rộn.”
“Con đi ra ngoài tìm Tiểu Thảo, bảo nó nhanh chóng mang đồ ăn lại đây.” Đã đợi được một lúc nhưng vẫn không thấy ai mang đồ ăn lên, lúc này ông Vương liền lên tiếng “Không biết Trần gia làm việc như thế nào, đến giờ vẫn không cho người mang đồ ăn lên.”
Vợ Vương Đại Chuỳ đồng ý với lời cha chồng nói. Thật đúng với câu, không phải người giống nhau sẽ không ở cùng một nhà, đều là những người da mặt dày đâm không thủng. Hơn nữa, nhìn thấy con trai không ngừng gõ bát luôn mồm kêu gào muốn ăn thịt, cô ta lại đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn mọi người đều đang ăn từng ngụm to, cô ta liền cảm thấy thức ăn vừa rồi đã tiêu hoá hết, dùng sức nuốt nuốt nước miếng.
Thời điểm những người trong thôn ăn cơm cũng không quên nói chuyện, ngoài việc gắp thịt để ăn cũng sẽ chú ý xung quanh. Vì thế không ít người nhìn thấy vợ Vương Đại Chuỳ hết đi ra bên ngoài rồi lại chạy vào trong bếp.
“Trần gia có ba người con dâu, tôi thấy nhà mẹ đẻ của cô con dâu thứ hai là hạng người chả ra gì. Nhìn xem chị dâu nhà mẹ đẻ cô ta liên tục đi về phía nhà bếp, ăn không đủ liền thúc giục người ta, đúng là da mặt dày.”
“Còn không phải sao, lúc nãy tôi thấy Thúy Phân mang phần thức ăn đầu tiên lên, lượng thức ăn còn nhiều hơn so với chúng ta, người Vương gia cũng thật tham lam.”
Lúc Diêu Thúy Phân mang mâm thức ăn đầu tiên lên cố tình nói chuyện với nhiều người, còn để cho họ thấy dĩa đồ ăn đầy vun. Vì thế, bọn họ liền nghĩ Trần gia phúc hậu, thịnh tình chiêu đãi người Vương gia. Thế nhưng không ai biết khi những mâm đồ ăn tiếp theo được mang lên bàn của bọn họ, thì bên phía Vương gia lại không có.
Đúng vậy, Miêu Vân Anh chính là cố ý.
Lúc này, vợ Vương Đại Chuỳ vẫn không tìm thấy Vương Tiểu Thảo, đi đến nhà bếp hỏi thì nghe Diêu Thúy Phân nói: “Em dâu hai sao, vừa rồi em ấy còn bận việc ở bên kia, chị dâu nhà thông gia tìm em ấy có việc gì sao?”
“Còn không phải là vì vẫn chưa thấy mang thức ăn lên bàn nhà chúng tôi sao? Nên tôi định lại đây thúc giục một chút.”
Lần này, vợ Vương Đại Chuỳ không vào được bên trong mà bị Diêu Thúy Phân ngăn lại trước cửa nhà bếp. Làm vậy đương nhiên là không để cô ta đi vào xem nhà bếp còn có các món ăn gì.
“Ai da, chị cũng đừng thúc giục, chúng tôi có thể để mọi người bị đói sao. Mau về phòng ngồi đợi một chút, thức ăn sẽ lập tức được mang qua.” Giọng điệu Diêu Thúy Phân rất thân thiết, còn có lòng tốt nhắc nhở “Chị cũng đừng ở đây đợi, một chút mẹ chồng tôi đến đây thấy vậy thì không tốt lắm.”
Vợ Vương Đại Chuỳ vốn dĩ rất sợ Miêu Vân Anh, vì bà nổi tiếng là người phụ nữ bưu hãn trong thôn, không chỉ mồm mép lợi hại mà sức lực cũng lớn. Nghe những người từng đánh nhau với bà kể lại rằng bà đánh rất đau, rất mạnh.
Lần này Diêu Thúy Phân đúng là không lừa cô ta, rất nhanh liền có người mang theo hai mâm thức ăn lớn tiến vào phòng, lần này cũng cố ý để những người ngồi trong sân nhìn thấy. Nhưng người Vương gia khi nhìn thấy hai mâm đồ ăn đặt lên bàn thì nét mặt dần trở nên khó coi.
“”Thịt đâu? Mẹ, con muốn ăn thịt, bà nội, con muốn ăn thịt.” Vương Cẩu Đản dùng chiếc đũa chọc chọc đĩa thức ăn, không tìm thấy thịt liền gào lên. Nó nhẫn nại chờ đợi lâu như vậy mà đến một miếng thịt cũng không có, liền ném đôi đũa xuống nằm lăn lộn trên mặt đất.
Bà Vương đau lòng nhất là đứa cháu trai này, bèn lấy tay lau nước mũi cho Vương Cẩu Đản; sau đó cẩn thận nhìn lại bàn đồ ăn, gương mặt trở nên âm trầm: “Làm sao lại mang đến những món này?”
Bà ta tự tay bưng từng đĩa thức ăn lên, dù là những món cắt xào bà ta cũng có thể nhận ra được: “Trần gia thật quá xem thường người khác, ta đi tìm Miêu lão bà tử nói chuyện cho ra lẽ.”
Trong lòng bà Vương oán trách con gái Vương Tiểu Thảo vô dụng, không biết tranh thủ mang thức ăn lên cho nhà mẹ đẻ.
Chỉ là bà ta còn chưa đi ra cửa thì bên ngoài có mấy người phụ nữ tiến vào, trên tay còn bưng theo chén.
Người đi đầu là vợ Nguyên Thuận, con dâu nhà đại đội trưởng: “Thím Vương không định ăn cơm sao? Cháo chúng tôi đều đã mang đến, nếu không ăn thì mang đi thôi.”
Sắc mặt bà Vương rất kém: “Các người mang đến là đồ ăn gì đây, tôi thấy không giống với những bàn bên ngoài, đến một miếng thịt cũng không có.”
Miêu Vân Anh từ phía sau đi tới, cười ha hả nói: “Bà thông gia nói gì vậy, không phải mọi người đều ăn giống nhau sao, tại sao lại nói không có thịt? Lại nói, tiền biếu của Vương gia đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy a.”
Bản thân mang cái gì đến biếu thì ăn cái đó, bà còn cấp thêm một mâm thức ăn, lại còn xào chung với dầu đã là không tồi rồi.
Hai người phụ nữ đứng bên cạnh liền cảm thấy buồn cười, họ cảm thấy thím Trần nói quá đúng. Không mang theo tiền biếu chỉ cầm đến một bó rau héo mà còn muốn được ăn thịt, làm gì có chuyện tốt đến vậy? Đã vậy còn dẫn theo cả nhà đến, được cho ăn cơm là tốt lắm rồi.
Miêu Vân Anh nhìn mặt mũi khó coi của bà Vương liền nói: “Thời buổi này có thể ăn no là tốt lắm rồi, có lẽ bà thông gia ở nhà cả ngày đều ăn thịt cá nên ăn không quen mấy món cơm canh đạm bạc nhà chúng tôi. Thôi được rồi để tôi mang cháo đi, để ở đây mọi người cũng ăn không vô như vậy sẽ lãng phí.”
Cháo này xem như ăn cũng có thể no bụng, thay vì để cho mấy người Vương gia ăn còn không bằng chia cho những người đến hỗ trợ làm tiệc.
Lời Miêu Vân Anh vừa nói ra, mấy người phụ nữ liền nhanh tay thu dọn cháo rồi mang ra ngoài. Vừa đi bọn họ vừa nói: “Không nghĩ đến cuộc sống của Vương gia thật sung túc, không quen ăn cháo cùng với rau xanh, phải có thịt mới nuốt nổi cơm.”
Mấy người Vương gia: Thật oan uổng a, những người này đều bị mù hết sao mà lại nghĩ như vậy? Cuộc sống nhà họ không hề tốt nên họ mới thèm ăn thịt nha.