Lúc này, trên bàn không có người ngoài, chỉ có ông ngoại Miêu và đại đội trưởng. Đây là lần đầu tiên ông ngoại Miêu nhìn thấy An Bảo, tuy rằng ông cũng có cháu gái, nhưng An Bảo được người trong nhà chăm sóc kỹ, bộ dáng lại trắng nõn xinh đẹp. Vốn dĩ có quan hệ huyết thống, nên ông ngoại Miêu càng thêm yêu thích cô cháu ngoại gái duy nhất này.
“An Bảo, để ông ngoại ôm một cái được không?”
Trần Căn Sinh thử hướng về phía ông ngoại Miêu, nhưng mắt vẫn nhìn An Bảo, thấy cô mở to đôi mắt đen lúng liếng trông rất ngoan ngoãn, bèn để ông ngoại Miêu ôm lấy cô.
Khi được ông ngoại ôm vào trong lòng, An Bảo liền múa may cánh tay nhỏ, kêu hai tiếng; ông ngoại cũng giống như bà ngoại đều rất vui khi thấy cô, An Bảo cảm thấy cao hứng khi được nhiều người yêu quý.
“Con bé thật ngoan ngoãn, đáng yêu” Ông ngoại Miêu cười híp mắt “Dáng vẻ thật giống với Xuân Hoa khi còn bé.”
Thật ra, ông ngoại Miêu đã không còn nhớ rõ dáng vẻ con gái mình lúc mới chào đời, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc ông khen con gái nhà mình.
“Bên thông gia nuôi dưỡng con bé thật tốt, rắn chắc hơn nhiều so với Xuân Hoa khi còn nhỏ.”
Trần Căn Sinh cười nói: “An Bảo nhà chúng ta ăn uống rất tốt.”
Người ngồi bên kia chính đại đội trưởng đội sản xuất Cố Đại Ngưu, là anh rể của Miêu Vân Anh, quan hệ giữa hai nhà rất gần gũi, ông cũng thật hiếm lạ cô bé trắng trẻo mập mạp này, dáng vẻ lại sạch sẽ xinh đẹp nên không nhịn được khen vài câu.
Ninh Tu Ngạn là đi theo An Bảo lại đây, nghe người lớn mỗi người một câu khen An Bảo, cậu liền vươn tay ra cầm tay nhỏ của An Bảo, em gái nhỏ tốt như vậy cậu phải có được em ấy.
Cảm nhận cánh tay bé bỏng của mình bị người khác nắm lấy, An Bảo dùng sức xoay đầu liền nhìn thấy Ninh Tu Ngạn. Anh trai nhỏ muốn làm gì đây nha? Làm thế nào lại giống như muốn cướp mình đi vậy?
Ninh lão gia tử cũng không bỏ qua động tác của cháu trai, vừa rồi nhìn thấy cậu lau nước miếng giúp An Bảo, lại cùng bé nói chuyện nên ông rất vui mừng: “Tu Ngạn à, em gái còn nhỏ, không thể dùng sức quá lớn nếu không em gái sẽ đau.”
Ninh lão gia tử thấy cấp dưới yêu thương cháu gái như vậy, sợ cháu trai mình còn nhỏ không thể khống chế lực tay nên ông rất chú ý đến cậu bé.
“Không dùng sức.” Ninh Tu Ngạn tích chữ như vàng, lực tay liền nới lỏng ra, nhưng vốn dĩ lúc đầu cậu cũng không dùng lực quá mạnh.
Lúc này, ba anh em Trần Văn Quốc từ bên ngoài chạy vào, thấy tay của em gái nhỏ bị một cậu bé nắm lấy liền đi lại. Trần Văn Quốc cùng Trần Văn Gia đã gặp qua Ninh Tu Ngạn nhưng chưa nói chuyện với nhau lần nào, bởi vì Ninh Tu Ngạn thường chỉ ở trong nhà, không ra khỏi cửa nên hiếm khi giao lưu với người khác.
Mặc dù, ba anh em biết ông nội mình rất tôn kính Ninh lão gia tử, nhưng bọn họ lại không thích em gái nhỏ bị người khác bá chiếm. Vì thế, Trần Văn Gia có chút hung hăng nói: “Bỏ tay An Bảo ra, đây là muội muội nhà tôi, cậu không thể đυ.ng vào.”
Tiểu An Bảo đáng yêu, mềm mại, trắng trẻo lại mập mạp lâu lâu sẽ nhìn cậu cười một cái, so với mấy đứa bé khác trong thôn thì đáng yêu hơn nhiều, cậu đã từng gặp qua những đứa bé là người nhà của nhóm trẻ nhỏ trong thôn nhưng không một ai đáng yêu như em họ An Bảo của cậu.
Trần Căn Sinh vội nói: “Văn Gia, không thể vô lễ như vậy.”
Ninh lão gia tử cười ngăn lại: “Không có việc gì, chuyện của bọn nhỏ thì để bọn nó tự giải quyết.” Ông hy vọng cháu trai của mình có thể giao lưu nói chuyện cùng với nhiều người khác, dù có những mâu thuẫn nhỏ cũng không có gì.
Trần Văn Quốc rất bảo vệ em họ của mình, chỉ là tuổi cậu lớn hơn một chút, tính tình lại trầm ổn; đặc biệt trong trường hợp có nhiều người như vậy nên cũng không nói gì, chỉ mím môi nhìn Ninh Tu Ngạn, nhưng ý tứ cũng không đồng ý Ninh Tu Ngạn thân cận với An Bảo như vậy.
Tiểu An Bảo nhìn ra hai người anh họ dường như có khuynh hướng muội khống, liền nhìn về phía bọn họ kêu nha nha hai tiếng như chào hỏi; khi cô nói chuyện cùng các anh họ nhà mình thì Ninh Tu Ngạn cũng không ác ý làm ra việc gì.
Chỉ là cậu nhìn An Bảo, sau đó lại nhìn về phía Trần Văn Gia, hếch cằm nhỏ lên, gọi An Bảo một tiếng “Em gái.”
Thái độ lạnh nhạt hơn nhiều so với khi nói chuyện với An Bảo, mặc dù Ninh Tu Ngạn chỉ mới 4 tuổi nhưng trông rất cao lãnh.
Trần Văn Gia nhăn mày, đứng phía bên kia An Bảo nói: “An Bảo là em gái của tôi, không phải của cậu, đừng có mà nhận loạn.”
Ninh Tu Ngạn không thèm phản ứng, dù gì cậu chính là thích An Bảo đó.
An Bảo cảm thấy mấy anh trai nhỏ đều rất tốt, cô bèn nâng cánh tay nhỏ nắm lấy Trần Văn Gia, lại lắc lắc một cánh tay khác đang bị Ninh Tu Ngạn nắm lấy, hành động này hơi quá sức với cô nhưng cô vẫn nỗ lực truyền đạt ý muốn bọn họ có thể thân thiện với nhau.
Rất may Trần Văn Gia xem như đã hiểu, An Bảo không bài xích Ninh Tu Ngạn; cậu cũng chỉ cảm thấy Ninh Tu Ngạn vẻ ngoài lạnh lùng như băng, không thích phản ứng lại người khác, dáng vẻ lại như muốn đoạt em họ của cậu nên mới nhịn không được nói vài câu. Nhưng xem ra Ninh Tu Ngạn cũng cảm thấy em họ mình đáng yêu, liền nghĩ người này cũng được đi.
Trần Căn Sinh nói với Trần Văn Gia: “Sau này Tu Ngạn sẽ thường đến chơi với An Bảo, các cháu không thể xảy ra mâu thuẫn với nhau, hiểu không? Ba người các cháu vẫn chưa chào hỏi mọi người, nhanh đến đây.”
Ba anh em liền đồng thanh chào hỏi mọi người, An Bảo cũng cố gắng mở to mắt nhận người, dáng vẻ này càng khiến mọi người cảm thấy đứa nhỏ này thật thông minh.
Tuy nhiên, có lẽ vì nhiều người nói chuyện ồn ào, An Bảo cũng thức dậy đã lâu nên có chút chống đỡ không được, mở miệng ngáp một cái.
Ninh Tu Ngạn liếc nhìn một cái, ánh mắt hơi sáng lên, cậu cảm thấy An Bảo ngáp cũng thật đáng yêu.