Hai chương mình up hiện tại mình còn chưa soát lại lỗi chính tả, có gì mọi người thấy sai sót thì mn cmt cho mình sửa lại nhé 🥰
"Đồng chí, nói cho tôi biết cô đang làm gì!" Người đàn ông trẻ tuổi trên tay áo đeo chiếc băng đô đỏ nhìn Ôn Hân thẳng tắp đi về phía cô.
Ôn Hân nhìn bóng dáng đối phương đi tới, trong lòng dâng lên một phần nghìn lần hy vọng cầu mong mẹ kế vẫn còn yêu mình, điều tra viên hung thần ác sát này khẳng định là đang nói người khác!
Ôn Hân cẩn thận quay đầu về phía sau, bên trái: không ai, bên phải: không ai! Ôn Hân trong lòng một trận thê lương, cô thật sự là nữ phụ, không ai thương nữ phụ!
" Nói cô đấy, nhìn cái gì mà nhìn!" Thanh âm không kiên nhẫn của người đàn ông càng lúc càng gần.
Lúc Ôn Hân quay đầu trở về, đồng phục màu xanh lá cây quân đội và trên tay áo đeo một cái băng đô màu đỏ cùng với mấy chữ trên đó đã xuất hiện cách Ôn Hân nửa thước.
"Chính là cô đó! Đừng nhìn xung quanh nữa, làm gì ở đây? "Đội viên điều tra là một người đàn ông trẻ tuổi trông trạc tuổi với Ôn Hân, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo và độc đoán, là điển hình của thập niên 70.
Ôn Hân ngồi xổm bên cạnh chiếc giỏ của mình trên mặt đất, cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ giống như quản lý đô thị xử lý tiểu thương chiếm dụng làn xe cơ giới trái phép.
"Hỏi cô đâý, sao không nói chuyện, làm gì ở đây?"
"Ăn... Bánh. ”
Ôn Hân nhìn bánh táo đỏ trước mắt, cô còn có thể làm gì đây?
"Cái gì?" Điều tra viên bị ôn Hân trả lời làm cho sửng sốt.
Ôn Hân cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn, vô tội nháy mắt, hy vọng có thể mê hoặc hắn, đừng dây dưa với mình nữa, "Ăn bánh táo đỏ. ”
Nhưng anh trai nhỏ sắc mặt nghiêm nghị, cau mày không muốn dây dưa với Ôn Hân về vấn đề này, nhìn cái giỏ," Trong giỏ chứa cái gì?"
Ôn Hân thở dài, thầm nghĩ vận khí của mình không khỏi cũng quá kém, không có biện pháp, mở cái giỏ ra cho người đàn ông kia xem, "Chính là điểm tâm bánh táo, tôi tự mình làm, mang theo tự mình ăn. ”
"Mang theo nhiều như vậy?" Người đàn ông đeo băng đô đỏ nhíu mày, vẻ mặt không tin nhìn Ôn Hân.
"Tôi... Tôi rất dễ hạ đường huyết, sợ ngất xỉu cho nên mang theo chút đồ ngọt, sáng nay đi lên trấn, sợ đói ngất, liền mang theo nhiều hơn một chút. "Ôn Hân không có biện pháp, cẩn thận ứng phó.
Nhưng người đàn ông trừng mắt nhìn chằm chằm, vẫn nhìn chằm chằm Ôn Hân, Ôn Hân bị hắn nhìn đến cả người sợ hãi.
"Nói đi! Có phải là mang đi bán lại không? ", Người đàn ông đột nhiên tăng âm lượng lớn tiếng hỏi.
Nếu không phải Ôn Hân được huấn luyện tâm lý chuyên nghiệp, lúc này sợ là có thể bị một tiếng này của hắn dọa đến thú nhận ngay tại chỗ, đội viên điều tra này cũng là cố ý, có thể lúc trước hắn dựa vào như vậy đột nhiên hô to lên mới có thể doạ ra mấy cái phần tử xấu xa.
Cũng may Ôn Hân ổn định, tuy rằng trái tim bị hắn làm sợ tới mức đập thình thịch, nhưng trên mặt không có kinh hoảng, nhìn hắn trả lời như thường, "Không có, đồng chí, lời này anh cũng không thể nói lung tung! Đây không phải là một tội danh nhỏ. " Phạm tội này cũng không phải dễ làm như vậy, không có tố chất tâm lý tốt, cái này dọa cũng có thể dọa chết người.
"Hừ, cô cũng biết không phải tội danh nhỏ!" Người đàn ông vẫn còn nghiêm túc.
Ôn Hân nhìn người đàn ông trước mắt, rõ ràng là không có bản lĩnh gì, muốn dựa vào uy bức để cho cô làm theo. Bộ đồ này của hắn, lừa gạt những người ngốc nghếch thập niên bảy mươi kia còn được, Ôn Hân lúc này cũng ổn định tâm thần, bình tĩnh giải thích, "Đồng chí, tôi không có đầu cơ trục lợi, hôm nay tôi lên đưa em trai đi học, cậu ấy đang ở trường Dương Sơn trấn bên cạnh, mùng một năm nay, nếu anh không tin, tôi dẫn anh đi xem? ”
Nhưng lúc này đội viên điều tra so với quản lý đô thị còn khó chơi hơn nhiều, nếu hắn nhận định là cô, nửa ngày cũng sẽ không buông lỏng. Toàn bộ quá trình của đội viên điều tra này đều nghiêm mặt giống như Ôn Hân nợ hắn mấy trăm đồng, không để ý đến lời ôn Hân giải thích, nhiều lần chất vấn cô, muốn hỏi ra một ít sơ hở từ miệng cô, nhưng hiển nhiên hắn chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, đặt vấn đề và câu hỏi đều quá vụng về, Ôn Hân dù sao cũng xuất thân từ trường cảnh sát, tố chất quá mạnh, mặc cho hắn thẩm vấn thế nào, đều khẳng định mình không làm bất cứ chuyện gì liên quan đến việc mua bán.
Người đàn ông trẻ tuổi kiên định cố chấp thẩm vấn, Ôn Hân giải thích miệng khô lưỡi khô, đang sứt đầu mẻ trán, Ôn Hân bị câu hỏi của hắn làm cho liên tiếp muốn trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nhướng mày một cái, dư quang liền nhạy bén thấy được một người phía sau người đàn ông cách đó không xa, có người đang không dấu vết lấy lưỡi dao rạch quần áo của một bà lão.
"Này, đồng chí, bên kia có người trộm đồ." Ôn Hân cắt đứt lời của người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, ở đây chất vấn cô không bằng để cho hắn đi làm chút chuyện thật sự có ích.
" Cô thành thật một chút, đừng có nghĩ đầu cơ trục lợi! " Người đàn ông trẻ tuổi cho rằng Ôn Hân rốt cục chịu không nổi khảo nghiệm của hắn muốn lộ ra chân tướng, càng không chịu buông tha, phía sau có ai trộm đồ hay không, hắn mới không quản, đầu cũng không có quay lại, chất vấn Ôn Hân càng cố chấp.
Ôn Hân không nói gì nhìn người trước mắt, "Đồng chí, thật sự có người trộm đồ, anh không đi bắt anh ta, anh ta liền bỏ chạy! ”
Hắn mới mặc kệ lời ôn Hân nói, người đàn ông trẻ tuổi của đội điều tra không có bao nhiêu kinh nghiệm bây giờ cảm thấy mình tra khảo lần đầu cảm thấy rất hiệu quả, Ôn Hân rốt cục cũng sắp lộ ra cái đuôi cáo rồi, muốn bắt được ôn Hân là phần tử phạm pháp.
Ôn Hân nhìn đội viên điều tra khó chơi trước mắt có chút bất đắc dĩ, nhưng tên trộm trong tầm mắt hiển nhiên đã thành công, mà người bị mất đồ hiển nhiên không biết, mắt thấy tên trộm kia sắp chạy thoát khỏi tầm mắt của cô, Ôn Hân vội vàng lên tiếng muốn nhắc nhở người bị mất đồ kia, " bà,bà ơi, cái kia...".
Nhưng Ôn Hân còn chưa nói ra miệng, đã trực tiếp bị đội viên điều tra trước mắt cắt đứt, "Ai ~~ cô muốn làm gì! "Đội viên điều tra thế nhưng còn đưa tay bắt lấy cánh tay Ôn Hân, cho rằng Ôn Hân đang muốn chạy trốn.
Ôn Hân nhìn tên phế vật trước mắt này, lại nhìn tên trộm kia, đã sắp đi ra khỏi con phố này rồi, Ôn Hân tính tình nóng nảy đi lên hất bỏ tay áo đỏ của hắn ra, người đàn ông trẻ tuổi kia bị Ôn Hân làm cho lảo đảo một cái.
" Này, cô chạy đi đâu vậy!" Sắc mặt thanh niên đều thay đổi.
"Giúp tôi trông chừng cái giỏ!" Ôn Hân lưu lại một câu, vội vàng chạy ra ngoài.
Đối với Ôn Hân mà nói, nhìn thấy kẻ trộm cũng giống như mèo gặp chuột, nếu trơ mắt nhìn tên trộm từ dưới mí mắt cô chuồn đi, vậy đối với Ôn Hân mà nói là một loại tra tấn, mặc dù lát nữa sẽ bị tên điều tra viên kia bắt lấy hỏi thăm nửa ngày, dù thế nào thì lúc này cô cũng muốn phi thân đi ra ngoài.
Tên trộm rất nhanh trí, nhanh chóng phát hiện có người đuổi theo hắn, rút chân bỏ chạy.
"Kẻ trộm, đừng chạy!" Ôn Hân vừa chạy vừa hô, tên trộm bắt đầu chạy như điên, tên trộm kia động tác rất nhanh, địa điểm xuất phát lại là đầu đường cách Ôn Hân rất xa, Ôn Hân bị tên điều tra viên kia làm cho làm chậm trễ thời cơ truy đuổi người, mấy lần thiếu chút nữa không bắt được bóng dáng của tên này, hắn chuyên chọn chỗ góc cua mà chạy, nếu không phải Ôn Hân thân thủ cường tráng, mấy lần đều thiếu chút nữa bị hắn bỏ xa.
Rốt cuộc thể lực của tên trộm vẫn kém xa Ôn Hân, Ôn Hân chặn hắn vào ngõ cụt, lần trước Ôn Hân bắt người cướp bóc trên đường phố kia, nắm tay áo hắn thiếu chút nữa để hắn chạy thoát. Lần này, cô cầm lấy một cây gậy đang cháy ven đường, bay ra ngoài đánh hắn nằm sấp, đi lên một cước giẫm lên lưng hắn, thuần thục giữ chặt hai bàn tay giương nanh múa vuốt của hắn, lần này không hổ thẹn với kỹ năng đánh nhau mà cô học tập ở trường cảnh sát, cũng không hổ thẹn với bàn tay vàng siêu phàm của mình.
Phía sau cũng có người dần dần đuổi đến, Ôn Hân kéo tên trộm lên, dùng hai tay giữ hắn, tầm mắt tìm kiếm trong đám người.
"Người của đội điều tra đâu?" Bắt tên tiểu tặc này trở về, lần này không cần quấn lấy cô nữa.
Lúc đội viên điều tra này túm lấy cô thì nhanh lắm, lúc này lại chậm chạp không tới, cũng may quần chúng thập phần nhiệt tình, tìm đội viên điều tra kia đưa tới, vẫn là người đàn ông trẻ tuổi vừa mới tra khảo cô, hắn chạy thở hồng hộc, lúc chen vào ngược lại một tay nắm lấy cánh tay Ôn Hân, "Cô chạy đi đâu vậy? ”
Ôn Hân không nói gì, tên này thật đúng là khó chơi, còn níu lấy cô không buông, "Bắt trộm! Anh không thấy sao? ”
Điều tra viên nhìn Ôn Hân một cái, lúc này mới đem lực chú ý từ trên người Ôn Hân chuyển dời đến trên người tên trộm này, Ôn Hân giữ chặt người đó, một tay ở trên người hắn lấy ra chiếc khăn tay vừa bị hắn trộm đi.
"Chà, đây là tiền hắn vừa trộm được" Ôn Hân đưa tang vật cho đội viên điều tra xem.
Đội viên điều tra mở ra khăn tay kia, trong khăn tay có số tiền không ít, một xấp nhân dân tệ, phỏng chừng có thể có mấy trăm đồng, ở thời đại này, đây chính là một khoản tiền lớn, quần chúng xung quanh vừa thấy đã nhao nhao nghị luận. Ôn Hân vừa nhìn cũng thoáng yên tâm, dựa theo số tiền mà nói, là một tên trộm lớn.
Điều tra viên kia hiển nhiên cũng bị một xấp tiền này làm choáng váng, lúc này mới đem sự chú ý đặt ở vụ trộm này, tạm thời không quản Ôn Hân, hắn quay đầu nhìn đám người xung quanh vây quanh xem náo nhiệt, "Tiền của ai? Người mất tiền đâu? Người mất tiền ở đâu? ”
Đám người trong quần chúng hai mặt nhìn nhau, người xem ta, ta nhìn người, nửa ngày không có người đi ra nhận, chủ nhân của số tiền còn chưa tới.
Nhưng dù sao một số tiền lớn như vậy, là một vụ án lớn, Ôn Hân đem tội phạm kia giao cho điều tra viên, quần chúng có người tìm dây thừng đi ra, tên điều tra viên hiển nhiên thường xuyên làm loại chuyện này, thuần thục trói tên kia thành một cái bánh chưng, tên kia cũng héo úa, toàn bộ quá trình một câu cũng không nói.
Nhưng kỳ quái là chủ nhân của số tiền lại chậm chạp không tới, người đàn ông trẻ tuổi trong đội điều tra bắt đầu có chút sốt ruột, liên tục ở trong đám người hỏi thăm, nhưng dân chúng xung quanh hiển nhiên cũng không biết chủ nhân của số tiền này là ai.
Ôn Hân không nói gì, bà lão mất đồ này bất cẩn ra sao mới có thể mất đồ nửa ngày cũng không tới tìm, tên trộm cô cũng đều giúp bà bắt được rồi cũng không thâý xuất hiện.
"Là một bà lão, chắc là do chân tay không linh hoạt, chúng ta đi qua chỗ bị trộm đi." Ôn Hân đề nghị, đội viên đội điều tra cũng không còn cách nào khác, chỉ đành mang theo phần tử xấu xa kia, mọi người như ong vỡ tổ lại trở về địa điểm xảy ra vụ án, nhưng địa điểm xảy ra vụ án cũng không thấy người nọ đâu, bà lão tóc hoa râm kia cũng không thấy bóng dáng đâu.
- Ô ô ô ô~~~~
Ôn Hân đang nhìn xung quanh tìm người, tên trộm phía sau ngược lại khóc trước.
Đội viên điều tra nhìn tên này, đá hắn một cước, "mày làm sao vậy!”
"Tôi... Tôi không ăn cắp tiền, số tiền đó là của tôi, hãy để tôi mang nó về nhà. "Phần tử xấu đột nhiên rơi nước mắt miêu tả sự thật mình bị oan uổng.
Ôn Hân lúc này vừa nghe lời này, đây là muốn đổi trắng đen nha!
Ôn Hân tức giận không đợi người khác phản ứng, đi lên một cước đạp vào mông tên trộm kia, tên trộm kia bị trói tay, trọng tâm bất ổn ngã xuống đất, " tôi cho anh lại nói bậy, trộm tiền người ta còn dám chối cãi! ”
Ôn Hân vốn đang tức giận, lúc này một cước còn chưa đủ, đi lên còn muốn đạp, đội viên điều tra vội vàng giữ chặt Ôn Hân, "Ai, đồng chí này, cô làm gì vậy! ”
" Tôi không trộm, ở đây cũng không có ai mất, cô không nhìn thấy sao, cô người phụ nữ như cô lại tùy tiện tạt nước bẩn lên người khác!" Tên trộm này không chỉ giỏi ăn trộm, diễn xuất càng là cấp bậc ảnh đế, lúc này vừa thấy tình thế đối với mình có lợi, lập tức xoay họng súng, hướng về phía Ôn Hân! Nước mắt chảy ra.
Ôn Hân lúc này tức giận, đưa tay chỉ vào mặt hắn ta, "Anh không trộm đồ, sao vừa rồi anh không nói lời nào! Anh đã chạy cái gì khi anh không ăn cắp gì? Bây giờ nhìn thấy không tìm được chủ nhân của số tiền, anh đúng lý hợp tình, ngược lại cắn trả tôi một cái? ”
Nhưng tên trộm lúc này khẳng định không buông lỏng, cắn chặt Ôn Hân không buông miệng, " tôi vừa mới bị các người dọa sợ, trong lúc nhất thời quên nói, nói tôi trộm đồ, trộm đồ của ai? Ai nói vậy! Tôi thấy cô cũng không phải là người tốt. ”
Ôn Hân vừa nghe lời này, tức giận muốn đánh người, nhưng ánh mắt đội viên điều tra kia nhìn Ôn Hân nghiễm nhiên đã không đúng, lôi kéo Ôn Hân sắc mặt không vui răn dạy.
Ôn Hân quay đầu nhìn hắn ta, "Đồng chí, anh tỉnh táo một chút, đây là tên trộm! là tên trộm mà tôi đã bắt được! Nếu tôi có vấn đề, tôi đã sớm chạy rồi! ”
Có thể là Ôn Hân quá kích động, đội viên điều tra nhìn cô một cái, nhưng vẫn xoay người hướng đám người hỏi, "Vừa rồi còn có ai thấy hắn ta trộm đồ không? ”
Trong đám người xem náo nhiệt chính là đại đa số, lúc này lại không có ai đứng ra làm chứng cho Ôn Hân.
Ôn Hân thầm mắng, người trấn Dương Sơn mà Lưu Nguyệt Như nói là thiện lương thuần phác, đối đãi với mọi người đều tốt đây sao? Ở đâu, ở đâu? Nữ phụ thảm như vậy sao, có bàn tay vàng cũng vui vẻ không nổi?
Ôn Hân tức chết, nhưng vẫn cố gắng cùng tên điều tra viên trước mắt này nói, "Ngay tại đây, đồng chí, bà lão kia mặc một thân đồng phục lao động màu xanh lam, tóc hoa râm, còn đeo một đôi mắt kính, phần tử xấu này liền vụиɠ ŧяộʍ đi theo bên cạnh bà ấy, dùng dao nhỏ cắt đứt túi áo của bà lão kia, trộm đi chiếc khăn tay này, tôi thấy rõ ràng, nếu không phải anh vừa mới ngăn cản tôi, để cho hắn thoát khỏi khoảng cách dài như vậy, bà lão kia cũng không thể rời đi! ”
- "Ô ô ô ~~ Đó rõ ràng là khăn tay của tôi, mẹ tôi nói để cho tôi mang về nhà, đồng chí, tôi thật sự là oan uổng!" Tên trộm nắm chặt cơ hội ra sức đáng thương, nghiễm nhiên trở thành Đậu Nga bị oan uổng, khóc đến đáng thương.
"Tên này vừa nhìn thấy tiền là lấm la lấm lét, một cô gái thì oan uổng cậu làm cái gì! " Trong đám người cũng có người bất bình, Ôn Hân nhìn vị quần chúng nhân dân đứng ra nói chuyện này thật sự sắp rơi lệ.
"Anh cũng không cần ở đây mạnh mồm, rõ ràng chính là anh trộm đồ! Nhiều tiền như vậy, chủ nhân của số tiền kia nhất định sẽ tìm lại được, chúng ta hãy chờ ở đây! Xem rốt cuộc là anh oan uổng hay là tôi oan uổng! "Ôn Hân tuy rằng nói chuyện mạnh mẽ, nhưng kỳ thật lúc này trong lòng cũng đang đánh trống, ai biết bà lão này có thể đến hay không. Số tiền này cũng quá lớn, nếu như nửa ngày bà ấy cũng không phát hiện ra mình bị mất đồ, hoặc là bà ấy phát hiện mất đồ lại không biết là mất ở đây, thì phải lâu lắm mới đến đây tìm, Ôn Hân chẳng phải là bị hắn oan uổng chết sao? Đây cũng thật sự là say, cô cũng quá xui xẻo!
Ôn Hân lúc này bị tình huống đổi trắng thay đổi này tức giận đến mức đầu muốn bốc khói.
Ông nói ông có lý bà nói bà có lý, đội viên đội điều tra tay áo đỏ bên cạnh lúc này cũng không cách nào phân biệt được thật giả, lúc ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Hân đã không còn thân thiện, ngữ khí nghiêm khắc nói, "Vấn đề của cô cũng không nói rõ ràng, còn có dây thừng không? Chạy nhanh như vậy, cô không thể đi trước! ”
Tôi sẽ đi!
Còn muốn trói cô? Ôn Hân vừa nghe đến đây liền biết xong rồi, đây là coi cô là tội phạm! Sợ là vị đội viên điều tra với chiếc băng đô đỏ trước mắt này khẳng định sẽ cho rằng cô vì muốn thoát khỏi tra khảo của hắn, nên mới bịa ra câu chuyện bắt trộm này!
Ôn Hân đầu óc ngơ ngác vì tình tiết đột ngột bị đảo ngược!
Tiếp theo, đầu một trận choáng váng!
Hạ đường huyết!
Ôn Hân đỡ trán, cái giỏ vừa rồi bị đội viên điều tra này giữ lại, nhưng lúc này cô rất cần ăn một miếng kẹo hoặc hai miếng bánh táo, "Đồng chí, giỏ của tôi đâu? Anh mang giỏ cho tôi trước. ”
"Tìm cái giỏ! Tôi hỏi cô và cảm thấy rằng cô không trung thực! Trong tất cả mọi người ở đây Ai có dây thừng không? Tôi sẽ trói cả hai nghi phạm này trước! " Đội viên điều tra nhìn bộ dạng choáng váng của Ôn Hân, càng cảm thấy Ôn Hân khả nghi, là cố ý gây sự, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc, ở trong đám người bắt đầu muốn tìm dây thừng trói Ôn Hân cùng tiểu tặc này lại với nhau.
"Đồng chí, tôi nhắc lại lần nữa, tôi thật sự chỉ đi lên đưa em trai tôi đi học. Bây giờ tôi hạ đường huyết, tôi phải ăn gì đó... Bằng không tôi sẽ ngất xỉu, anh lấy giỏ của tôi cho tôi trước được không? "Ôn Hân càng lúc càng nhũn ra, đầu choáng váng, miễn cưỡng nói xong một câu, cô phải kiên trì, không thể choáng váng, bằng không nói không rõ ràng.
Nhưng đội viên điều tra này vẫn nhằm vào cô không buông, cho rằng Ôn Hân đang diễn kịch, " Cô tìm cái giỏ cũng vô dụng, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, dây thừng đâu, dây thừng đâu?......”
" Chị Ôn Hân!"
Ngay tại thời khắc khẩn trương này, một thanh âm quen thuộc vang lên, Ôn Hân quay đầu nhìn, Tiểu Hắc Tử đeo cặp sách nhỏ vẻ mặt lo lắng từ trong đám người chen vào.
"Tiểu Hắc Tử..."
Ôn Hân lúc này nghe được thanh âm của người quen, trong lòng đột nhiên buông lỏng, nhưng lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, trước mắt tối sầm, trong nháy mắt mềm nhũn.
Sau đó, trong sự mơ hồ, cô cảm thấy mình rơi vào vòng tay của một người đàn ông cứng rắn vừa vững chắc vừa ấm áp.