Chương 43: Phiền toái lớn rồi

Tưởng Mỹ Lệ nghe thấy những lời này của Triệu Lan Hương, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Anh trai cô là ai chứ?

Trong thế hệ trẻ của cả đại viện, anh ấy là người có tiền đồ nhất. Mấy người theo kịp anh ấy thì vẻ ngoài không thể bằng được, anh trai cô mang đầy đủ ưu điểm của cả cha lẫn mẹ, so với về tiền đồ không ai có tiền đồ như anh ấy, còn những người có tiền đồ hơn anh ấy thì vẻ ngoài không bằng một phần ba. Con gái thích anh ấy nhiều đến mức có thể xếp từ đầu phố đến cuối phố, chỉ cần vẫy tay là có.

Hiện giờ vậy mà Triệu Lan Hương lại nói đã chấm dứt với anh trai cô, lại còn dưới tình huống anh trai cô vừa viết lá thư “Buồn nôn” như vậy nữa.

Tưởng Mỹ Lệ rất muốn cười, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Triệu Lan Hương cô ta lại không cười nổi.

Cô ta nói: “Chẳng lẽ còn bắt anh trai tôi cưng cô như tổ tông, cầu cô làm lành với anh ấy mới được sao?”

“Bỏ lỡ thôn này sẽ không còn nhà khác, nếu cô khiến anh ấy nản lòng thoái chí, cả đời này cô đừng mơ bước được vào cửa nhà họ Tưởng tôi.”

Tưởng Mỹ Lệ không cảm thấy lời Triệu Lan Hương nói là giả, cô ta nghĩ có lẽ do trước đây anh trai cô ta quá lạnh lùng xa cách, đã giẫm đạp hết lòng nhiệt tình của cô gái nhỏ, đôi khi chính cô ta nhìn thấy thái độ ấy cũng phải nghiến răng. Nếu bạn trai cô ta dám đối xử với cô ta như vậy, chắc chắn cô ta sẽ bảo anh ta cút.

Cô ta cho rằng Triệu Lan Hương đang “Cáu kỉnh”, nhưng không hề nghi ngờ tỉnh cảm Triệu Lan Hương dành cho anh trai cô ta.

Trước kia cô ấy cố chấp như vậy, sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều như vậy được.

Triệu Lan Hương a một tiếng, không thấy hứng thú chút nào nói: “Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”

“Có điều nhìn dáng vẻ này của anh trai cô, hình như anh ta vẫn chưa hiểu được vấn đề, cô có thể nhắc nhở anh ta một chút. Thời đại này viết lá thư như thế cho con gái nhà lành, đúng là chỉ có lưu manh mới làm vậy thôi.”

Cô tùy ý mở lá thư Tưởng Kiến Quân viết ra, nhìn lướt qua.

Thật ra Triệu Lan Hương không dám tin tưởng Tưởng Kiến Quân sẽ viết “Thư tình” cho cô, đời trước lúc này anh ta đang ở khoảng trũng trong cuộc đời, bị “Khắc tinh” trong số mệnh anh ta áp chế chặt chẽ, danh dự, quang vinh, huân chương tất cả đều thuộc về vị kia. Còn anh ta một mình nằm viện thê thảm dưỡng thương, ai ngờ nhà dột còn gặp mưa rào, đúng lúc ấy ánh trăng sáng trong lòng anh ta còn vì sự nghiệp mà đi tha hương.

Cuối cùng khả năng do anh ta cho rằng cả đời này mình sẽ không có cơ hội với “ánh trăng sáng” ấy nữa, cuối cùng vẫn phải kết hôn, vì thế anh ta mới tùy tiện chọn một trong số những người theo đuổi anh ta mạnh mẽ nhất.

Lúc này sao anh ta có thể viết cho cô lá thư tình “Buồn nôn” như vậy được nhỉ?

Chỉ liếc qua một cái, Triệu Lan Hương đã cảm thấy có chút không thích hợp, ánh mắt cô đang đọc nhanh như gió, lập tức cẩn thận xem kỹ từng câu từng chữ.

Động tác này rơi vào trong mắt Tưởng Mỹ Lệ, khiến cô ta càng chắc chắn Triệu Lan Hương đang mạnh miệng mềm lòng.

Cô ta nói: “Ai, tôi mặc kệ chuyện của hai người, tôi muốn ăn bánh bao.”

Cuối cùng Triệu Lan Hương cũng được thể nghiệm một phen cảm giác “Cay mắt” mà trước đó khi Tưởng Mỹ Lệ mở thư ra xem đã gặp phải, cả hai đời đây là lần đầu tiên cô trông thấy Tưởng Kiến Quân nhiệt tình lớn mật như vậy, nhưng càng đọc, cô lại càng nhăn mày lại.

Một ý nghĩ cổ quái chui vào trong đầu cô.

Anh ta…… Hiện giờ, chắc hẳn phải rất phiền chán cô mới đúng chứ.

Sao có thể, dùng những lời nói mặn nồng giữa hai người yêu nhau viết thư cho cô thế này!

Triệu Lan Hương bỗng nhiên hoảng hốt, sự kinh ngạc trong lòng khó có thể nói ra lời, đồng thời một luồng khí lạnh lẽo cũng lập tức chạy từ bàn chân lêи đỉиɦ đầu.

Không phải Tưởng Kiến Quân cũng trọng sinh giống cô chứ?

Phiền toái lớn rồi.

Trước chưa nói đến mấy chuyện vớ vẩn giữa cô và Tưởng Kiến Quân, chỉ nói riêng ân oán giữa Hạ Tùng Bách với anh ta thôi, kiếp trước Hạ Tùng Bách đã từng thay cô hung hăng dạy dỗ cho Tưởng Kiến Quân một trận, khiến anh ta thân bại danh liệt, nếu như Tưởng Kiến Quân thật sự giống như những gì cô nghĩ thì… Triệu Lan Hương không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Tưởng Mỹ Lệ lắc lắc người Triệu Lan Hương.

“Được rồi, thư của anh trai tôi không hay đến mức khiến cô nhìn chằm chằm kích động đến mức nói không ra lời như vậy chứ?”

“Tôi muốn ăn bánh bao, cô có thể làm cho tôi ăn hay không, thịt tôi cũng mua đem đến đây rồi.” Tưởng Mỹ Lệ vừa nói vừa lắc lắc miếng thịt heo đang xách trong tay, thịt heo trong tay cô ta là loại nửa mỡ nửa nạc, từng thớ thịt bóng bẩy mỡ màng hiện lên dưới ánh nắng mặt trời.

Ý nghĩ trong đầu Triệu Lan Hương xoay chuyển ngàn vạn lần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tưởng Mỹ Lệ.

Cô nói: “Đến đây tôi thương lượng với cô một chuyện, nếu cô đồng ý, tôi sẽ làm một bữa bánh bao này cho cô, còn không thì… Cô xách thịt heo của cô về tự mình làm đi.”

Tưởng Mỹ Lệ nghi ngờ nhìn Triệu Lan Hương một cái, hỏi: “Chuyện gì?”

Khóe môi Triệu Lan Hương cong lên, vẫy cô ta lại gần, rồi ghé sát vào tai cô ta thì thầm to nhỏ một lúc lâu.

Sau khi Tưởng Mỹ Lệ nghe xong, cô ta thật sự không thể hiểu được, lông mày nhăn tít lại.

Cô ta nói: “Bây giờ tôi đã biết vì sao anh trai tôi không để ý đến cô gái nào khác chỉ để ý đến cô rồi, chậc chậc chậc, tâm cơ này đúng là sâu…”

Tưởng Mỹ Lệ không hứng thú chút nào đối với chuyện tình cảm giữa Triệu Lan Hương và anh trai cô ta cả, lúc này cô ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là ăn bánh bao, bánh bao nóng hôi hổi!

Ngày hôm qua, cô ta nghe thấy Chu Gia Trân hoài niệm nói đến món bánh bao Triệu Lan Hương làm với giọng đầy ao ước, nước miếng không nhịn được dâng trào.

Sau khi thu hoạch vụ thu xong vừa nghỉ phép, cô ta đã nhanh chân đến cửa hàng bán lẻ xếp hàng mua thịt. Đáng tiếc ngày đầu tiên cô ta thức dậy quá muộn, thịt đã bị người khác cướp sạch từ lâu, đến lượt cô ta đã không còn gì cả. Thứ không lấy được càng khiến người ta ao ước, cho nên kỳ vọng của cô ta về bữa bánh bao này càng cao.

Hôm nay trời còn âm u chưa sáng hẳn Tưởng Mỹ Lệ đã lên huyện, nhanh chân xếp đầu hàng, lúc đi ngang qua bưu điện còn tiện thể mang về một phong thư, chân không ngừng bước gấp gáp quay về thì trông thấy Triệu Lan Hương vẫn đang ngủ ngon lạnh, đúng là ngược cô ta thương tích đầy mình mà.

Triệu Lan Hương nhận lấy miếng thịt trong tay Tưởng Mỹ Lệ, ước lượng một chút, rất nặng, chắc phải khoảng hai cân.

“Nhiều thịt heo như vậy cô không ăn hết được đâu.”

Tưởng Mỹ Lệ hừ một tiếng nói: “Không sao cả, cô cứ việc làm, làm thêm vài cái tôi mang về ăn trưa với ăn tối luôn.”

Triệu Lan Hương nghĩ một chút rồi nói: “Nếu cô muốn ăn ngon hơn một chút, thì đi vòng quanh đại đội, xem thử xem người bán hàng rong có tới hay không, nếu có thì mua chút băng vụn mang về đây.”

Mấy ngày thu hoạch vụ thu thời tiết khô nóng, giữa trưa trời nóng như bếp lò vậy, người làm việc dưới ánh mặt trời lâu dễ bị cảm nắng. Thi thoảng sẽ có người bán hàng rong tới hỏi xem có ai mua nước đá hay không, rất nhiều người đều sẵn lòng bỏ ra một hai đồng mua chút đá lạnh để xua đi cái nóng.

Tưởng Mỹ Lệ không hài lòng với thái độ tùy tiện sai sử người khác như vậy của Triệu Lan Hương, cô ta trừng mắt nhìn Triệu Lan Hương một cái, nhưng nghĩ đến món bánh bao thịt mỹ vị kia cô ta đành khuất phục, bực bội dậm chân xoay người đi mua đá vụn.

Nghe thấy hai cô nói chuyện Đường Thanh đứng ở bên ngoài bước đến, hỏi: “Cần mua đá sao? Để tôi đi mua cho.”

Triệu Lan Hương gật đầu, xách thịt heo đi đến phòng chứa củi.

Cũng may ba ngày nay được nghỉ phép, Triệu Lan Hương muốn nấu vài món ngon, nên trên bếp lò đã có sẵn một nồi nước dùng, đúng lúc có thể dùng để làm bánh bao nhân nước. Bánh bao nhân nước nhiều nước hương vị đậm đà, nước canh nồng đậm được bao bọc bởi lớp da hơi mỏng mềm mại nhai rất ngon, cắn một ngụm nước sốt chảy ra giàn giụa, cảm giác ấy còn ngon hơn so với bánh bao thịt bình thường rất nhiều, bí quyết của món bánh bao nhân nước ngon nằm ở nước dùng đậm đà, khiến người ta ăn một còn muốn ăn hai.

Dùng làm đồ ăn sáng thì không còn gì thích hợp hơn.

Sau khi Triệu Lan Hương nhào bột xong, Đường Thanh cũng đã mua một miếng băng về.

Cô dùng bì heo và xương ống nấu thành một nồi canh bì heo đông lạnh, dùng đá để hạ nhiệt độ và làm lạnh canh, khiến nước canh loãng dần dần ngưng tụ đông cứng lại.

Triệu Lan Hương rắc chút bột khô lên trên cục bột vừa được nhào xong, xoa nhẹ nếp gấp thành từng chiếc, trộn thịt băng là bì heo đông lạnh lại thành nhân. Dùng lửa lớn để hấp chín, bì heo đông lạnh dần dần hòa tan thành nước canh thơm ngon, nước canh tan ra bốc hơi làm vỏ bánh hơi mỏng dần dần trở nên trong suốt.

Rất nhanh một l*иg bánh bao thủy tinh nhân nước đã hấp chín, bánh bao nhân đậu que thịt heo, nhân bắp thịt heo, nhân nấm hương thịt heo, bánh bao thủy tinh nhân nước ba màu lớp vỏ trở nên trong suốt sáng bóng như ngọc, mỗi chiếc đều rất tinh xảo, từng nếp gấp vô cùng mê người.

Tưởng Mỹ Lệ ngồi xổm bên cảnh bếp, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, nước miếng tràn đầy.

Bánh bao đẹp như vậy, cô ta không nỡ hạ tay.

Đường Thanh chủ động gắp lấy một đĩa bánh bao nhân nước, còn chưa kịp ngồi xuống đã gấp không chờ nổi vội vàng gắp một chiếc nhét vào trong miệng, vẫn chưa nếm ra hương vị gì, đầu lưỡi đã bị bỏng rồi.

Anh ta há miệng thổi phù phù, hàm răng cắn vào xé rách lớp vỏ ngoài, ngay lập tức nhân nước trào ra chảy đầy miệng. Lớp vỏ mỏng dính mềm mại, nhân thịt béo mà không ngán, tươi ngon đậm đà, nóng bỏng đến mức khiến người ta không nhịn được muốn gào thét, đúng là đau cũng khiến người ta vui sướиɠ.

Ăn xong một chiếc bánh bao nhân nước, Đường Thanh lại bắt đầu ngấu nghiến ăn sang chiếc thứ hai, anh ta vừa nhai lủng bủng vừa kích động nói: “Ngon quá!”

“Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ ăn món bánh bao nào đặc biệt như vậy.”

Mãi cho đến khi ăn xong chiếc thứ tư, dạ dày đói khát và đầu lưỡi tham lam của Đường Thanh mới được an ủi. Lúc này anh ta mới thả chậm tốc độ, bắt đầu thong thả nếm từng loại bánh bao nhân nước.

“Đồng chí Triệu, tay nghề làm bánh bao của cô đúng là tuyệt hảo.”

Anh ta giơ ngón cái lên tán dương không bủn xỉn chút nào, mẹ Đường Thanh nấu ăn cũng rất ngon, sau khi xuống nông thôn anh ta vẫn thường xuyên nhớ tới thức ăn mẹ mình nấu. Nhưng từ khi ăn đồ ăn do Triệu Lan Hương làm, anh ta càng nghĩ đến mỳ nước và bánh bao do Triệu Lan Hương làm hơn.

Có lẽ…… Sau khi chuyển nhượng xe đạp thành công, món ăn khiến anh ta nghĩ đến sẽ có nhiều thêm một chút.

Tưởng Mỹ Lệ ăn xong tám chiếc bánh bao nhân nước, no đến mức bụng tròn xoe, cô ta mới dùng túi đóng gói hết bánh bao còn dư lại mang về.

Triệu Lan Hương nhìn cô ta đầy thâm ý nói: “Nhớ rõ những lời tôi nói đấy nhé.”

Tưởng Mỹ Lệ xua tay: “Được, không cần cô phải nhắc, nhìn tôi giống người sẽ quỵt nợ sao?”

Triệu Lan Hương tiễn hai người ra ngoài cửa, sau khi Tưởng Mỹ Lệ đi rồi, cô giữ Đường Thanh lại.

Cô hỏi: “Anh còn muốn chuyển nhượng xe đạp không?”

“Đối với tôi mà nói thật ra có xe hay không cũng không quan trọng …”

Anh ta ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Có điều nếu muốn chuyển nhượng xe đạp, tôi chỉ chuyển nhượng cho cô thôi, vì cô là người khiến tôi sinh ra ý nghĩ muốn bán lại xe đạp.”

Triệu Lan Hương móc tiền mua xe đạp ra đưa cho Đường Thanh không do dự chút nào, cô nói: “Đương nhiên là muốn rồi, có điều tôi không có đủ phiếu công nghiệp, tháng này nếu như anh muốn ăn cơm, cứ báo trước với tôi một tiếng, như vậy có được không?”

Chuyện này… Đương nhiên là được, Đường Thanh tự nguyện chịu thiệt.

Anh ta vui sướиɠ đi đẩy xe đạp của mình tới đây, đặt nó vào trong chuồng bò nhà họ Hạ.

Triệu Lan Hương dùng giấy dầu gói cho anh ta ba miếng bánh đậu que nói: “Cảm ơn xe đạp của anh, bánh này sáng nay tôi vừa mới làm, anh mang về nếm thử nhé.”