Không sai, Lục Nùng muốn chụp ảnh chân dung cho mình, chụp ảnh mẹ con với con trai, còn chụp ảnh gia đình với mẹ Ngô nữa.
Thập niên sáu mươi không có điện thoại di động và sản phẩm điện tử, mọi người không thể ghi lại cuộc sống của mình bất cứ lúc nào, thời gian bất tri bất giác trôi đi, lúc muốn nhớ lại năm xưa cũng không tìm được bằng chứng.
Lúc này cách duy nhất để ghi lại thời gian chính là chụp ảnh.
Nếu muốn chụp ảnh đương nhiên phải giữ vững trạng thái hoàn mỹ nhất.
Bước đầu tiên tạo ra trạng thái hoàn mỹ: Đắp mặt nạ dưỡng da.
Đáng tiếc thời đại này mặt nạ dưỡng da còn chưa được phát minh ra, Lục Nùng đến phòng bếp tìm công cụ mặt nạ nguyên thủy nhất, dưa chuột.
Cắt dưa chuột thành miếng tròn nhỏ cực mỏng, dán từng mảnh một lên trên mặt, mặc dù hiệu quả không tốt như mặt nạ dưỡng da hàng trăm hàng nghìn đồng nhưng thắng ở chỗ thuần thiên nhiên, hơn nữa căn bản của Lục Nùng tốt, mặt đàn hồi mịn màng như lòng trắng trứng, dùng dưa chuột bổ sung nước đã đủ hiệu quả rồi.
Dán lát dưa chuột xong, Lục Nùng vừa quay đầu đã dọa mẹ Ngô đang làm cơm trưa nhảy dựng lên.
“Dưa chuột không ăn mà lại dán lên mặt, thế này không phải là lãng phí ư?” Mẹ Ngô khó hiểu.
“Bảo dưỡng da, mẹ chớ để ý.” Lục Nùng không mở được miệng, nói mơ hồ, nói xong thò đầu xem buổi trưa mẹ Ngô làm món gì.
Đậu rán hành, đậu đũa xào và thịt lợn hấp, điều khiến Lục Nùng kinh ngạc chính là mẹ Ngô còn làm canh chân giò bí đao.
Chân giò có thể làm thành chân giò kho tàu, chân giò kho nước tương, giò heo quay, rất nhiều cách làm ngon hơn nhưng mẹ Ngô lại làm canh, rõ ràng là để bồi bổ thân thể.
Nhưng cô còn chưa nói cách dưỡng sinh bảo toàn tính mạng của mình cho mẹ Ngô, mẹ Ngô đã biết trước rồi ư?
Lục Nùng bày tỏ sự nghi ngờ của mình.
Mẹ Ngô nói vô cùng kiêu ngạo: “Tiểu thư, chớ coi mẹ Ngô là đồ ngốc, trước kia ở nhà tiểu thư có thể cưỡi ngựa đấu kiếm ồn ào vui mừng với đại tiểu thư, sao bây giờ xách cái rương đã mệt mỏi sắp không thở nổi?”
“Thân thể quá yếu, phải bồi bổ!” Mẹ Ngô giải quyết dứt khoát.
Lục Nùng: “...” Gừng càng già càng cay.
Cô chậm rãi giơ ngón tay cái, lợi hại lợi hại.
Đã đến giờ cơm, Bùi Tịch An và Bùi Tranh lục tục trở về, Bùi Tịch An một mình vào nhà, hôm qua sau khi Tiểu Chu ăn xong một bữa cơm, ngày hôm nay ngại trở lại.
Bùi Tranh thì khác, cậu ôm Tiểu Hoài trong lòng, một đám người đi theo phía sau, có cả Thẩm Ký Minh ăn chực một bữa cơm ngày hôm qua, còn có hai thiếu niên xa lạ một mập một gầy.
Bốn người đứng xếp hàng rón ra rón rén vào cửa, giống như mới vừa trộm địa lôi trở về.
Vừa nhìn đã biết là đến để ăn cơm chùa.
Đúng là bịt tai trộm chuông!
Gian nhà lớn như vậy, bốn đứa trẻ ranh to xác đứng cùng nhau, có mù cũng không thể già vờ không nhìn thấy.
Thanh niên ăn như rồng cuốn, lượng cơm của bốn đứa trẻ ranh to xác đang tuổi ăn tuổi lớn rất nhiều, mẹ Ngô chỉ làm lượng cơm dựa theo số người trong nhà, bây giờ có nhiều người hơn, khẳng định đồ ăn không đủ.
Đồ ăn không đủ thì phải làm thêm ít nữa, lượng công việc phải tăng lên, Lục Nùng thấy không thoải mái, hơn nữa trong đám ăn chùa còn có một Thẩm Ký Minh đáng ghét thì càng khó chịu hơn.
Lục Nùng khó chịu hai tay ôm ngực chặn ở cạnh cửa.
“A! Ma!” Bùi Tranh kêu to lui lại, tỏ vẻ bị hù dọa, đùa Lục Nùng để cô xả cơn giận.
“A, oa a...” Tiểu Cố Hoài cùng kêu theo anh trai.
“... Chớ học anh trai con.”
Lục Nùng sốt ruột véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tể Tể, ôm cậu bé ra khỏi lòng Bùi Tranh, Tể Tể theo anh trai ra ngoài chơi tới tận trưa, nóng đến mức mặt đỏ bừng lên, phải thay quần áo lau mồ hôi, bằng không sợ là sẽ cảm mạo.
“Hừ!” Trước khi đi Lục Nùng hừ một tiếng với Bùi Tranh.
Đợi sau khi Lục Nùng lên lầu, Tưởng Duật mới chậm rãi nói: “Đây chính là mẹ kế đẹp tựa tiên nữ trong miệng hai người?”
Cái mặt đầy lát dưa chuột, thật đáng sợ.
Bùi Tranh nghiêng đầu khó chịu: “Đừng nói nhảm, tôi khen dì ta giống tiên nữ lúc nào vậy?”
“Đúng là chưa nói.” Tưởng Duật gật đầu, Bùi Tranh mới vừa hòa hoãn sắc mặt, kết quả lại nghe cậu ta nói: “Nguyên văn lời cậu là “Đứa nhỏ Tiểu Hoài này giống người mẹ hồng nhan họa thủy quá, chắc chắn lớn lên sẽ làm rất nhiều cô gái mê như điều đổ.””