Chương 17

Không ngờ mùi vị đồ ăn Bùi Tịch An làm lại không tệ, chí ít còn ngon hơn so với chị Tôn làm, Lục Nùng bất giác ăn no căng.

Cơm nước xong Lục Nùng thu dọn chén đũa đi rửa, cơm đã khiến người ta làm, chén đũa gì gì đó vẫn phải tự giác.

Rửa bát xong, Lục Nùng dự định trở về phòng ngủ trưa.

Cởi váy xong, mới vừa chui đầu vào cái áo ngủ thì tiếng mở cửa đã vang lên.

Lục Nùng: ...

Trầm mặc.

Sau khi dại ra ba giây, Lục Nùng mặc áo ngủ vào như không có chuyện gì xảy ra, lại mặc chiếc quần ngủ.

Mệt rồi, thích thế nào thì thế đi.

“Khụ.” Mấy phút sau, Bùi Tịch An đi đến ho nhẹ một tiếng, nói với chất giọng trầm thấp ôn hòa: “Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”

“Được, anh nói đi.”

Hai người ăn ý bỏ qua sự xấu hổ vữa nãy.



“Đây là tiền tiết kiệm mấy năm gần đây và tiền lương tháng này của tôi, cô cất đi.” Bùi Tịch An đưa một cái sổ tiết kiệm và một đống tiền giấy tới.

Lục Nùng sửng sốt, mở ra xem, ồ, có chừng hơn năm ngàn, nhiều ghê.

Lục Nùng nghèo rớt mùng tơi bày tỏ yêu rồi yêu rồi.

Đây là lần đầu tiên có đàn ông cho cô đào mỏ, thảo nào lũ bạn trai kiếp trước của cô đều cực kì yêu cô.

Ai mà không ham tiền chứ?

Dáng vẻ tham tiền hai mắt sáng lên của cô vừa hùng hồn vừa tự nhiên, không chỉ không hèn mọn mà còn rất đáng yêu, trong mắt Bùi Tịch An lóe lên nụ cười, lát sau lại chuyển sang một đề tài khác.

“Chị Tôn đi rồi, cô lại không biết làm cơm, phải tìm một bảo mẫu lần nữa, cô có người quen nào không?” Anh hỏi ý kiến Lục Nùng.

Lục Nùng vừa định nói không có, chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên nảy ra một người, mẹ Ngô.

Mẹ Ngô là người giúp việc ở nhà cậu Lục Nùng, làm ở nhà cậu cả một đời, sau khi nhà cậu ra nước ngoài đã cho mẹ Ngô một số tiền dưỡng lão lớn, còn giao tòa nhà ở trong nước cho mẹ Ngô trông giữ.

Trước đây nguyên chủ sinh con xong, chính mẹ Ngô đã giúp đỡ trong lúc ở cữ.

Nếu như mẹ Ngô vẫn chịu đến nhà họ Bùi thì chính là chọn lựa thích hợp nhất.

“... Tôi có một thân thích quen biết.” Lục Nùng không dám nói chắc chắn: “Tôi đi hỏi thử trước đã, xem bà ấy có muốn đến không, bà ấy không muốn thì anh hãy tìm người khác.”



Bùi Tịch An đồng ý.

Anh đi rồi, Lục Nùng không ngủ trưa nữa, nghĩ bây giờ dứt khoát đi tìm mẹ Ngô ngay, thuận tiện đi thôi việc y tá ở bệnh viện.

Nguyên chủ làm y tá đã nhiều năm, nhưng cô thấy quả thực hoàn cảnh làm việc của nguyên chủ không được tốt lắm.

Trước không nói có một chú hai luôn xúi bẩy nguyên chủ lấy tên đực già ở bên nhìn chằm chằm, trong trạm y tá còn có mấy y tá ghen ghét nguyên chủ, thường xuyên sỉ nhục, cô lập nguyên chủ.

Hơn nữa công việc y tá này làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, thường xuyên phải trực đêm, cơ thể cô yếu ớt vô cùng có khi là do mấy năm này đảo lộn ngày đêm, sự trao đổi chất xuất hiện vấn đề.

Lúc đi ra khỏi gác đỏ, bà cụ hàng xóm cách vách đang tưới hoa ở trong sân, cố ý nhìn Lục Nùng vài lần, Lục Nùng lễ phép đáp lại một nụ cười.

Bà cụ cũng gật đầu tỏ ý.

Lục Nùng cảm thấy hàng xóm nhà mình cũng không tệ lắm, có một hàng xóm bình thường dù sao cũng cũng hơn người kỳ lạ.

Năm sáu ba, quốc gia vừa mới kết thúc đợt thiên tai lớn, phần lớn mọi người ăn mặc rất mộc mạc, nhưng ở nơi như thành phố thủ đô này luôn có những cô gái yêu cái đẹp ăn vận xinh xắn, cho nên Lục Nùng không tính là quá đặc biệt.

Nhưng ngoại hình của cô rất đẹp, là vẻ đẹp đơn thuần đứng ở đâu là ở đó sáng lên, nhất là dưới ánh mặt trời, trắng đến phát sáng.

Ánh mắt của mọi người bất giác bị cô hấp dẫn, tất cả đứng ở bên cạnh cô đều sẽ ảm đạm phai mờ, như thể nhân vật chính có màu sắc rực rỡ duy nhất đi ra từ bên trong phim đen trắng, ai nấy đều trở thành nền và bối cảnh, tầm mắt chỉ có cô.