Vương Lộ ôn nhu đề nghị, Phương Khiết cùng Lý Khải nhao nhao ủng hộ, Lâm Hải Âm không tỏ thái độ, còn Cố Tùy gạt đi: "Tôi cảm thấy nơi này rất có triển vọng, y thuật của chúng ta rất được coi trọng.”
Lại bị Cố Tùy cự tuyệt, Vương Lộ nhìn bóng lưng Cố Tùy rời đi, có chút bất lực.
Phương Khiết hừ lạnh: "Thấy tôi nói có sai đâu, Cố Tùy nhất định là bị con nhỏ trên núi kia câu mất hồn rồi, dù gì cậu ta cũng tốt nghiệp đại học bác sĩ, mà lại cùng một con nhỏ hoang dã học y thuật, lại còn rất có đề cao nó, quả thực rất tức cười."
Lâm Hải Âm trả lời: "Cậu đã từng gặp người ta chưa? Chưa gì đã bắt đầu nói hươu nói vượn rồi.”
Nhóm thanh niên tri thức lúc nào cũng ầm ĩ thì sẽ không thể nào sống yên ổn, cụ thể là ai tố cáo, vẫn là không có kết luận. Trong huyện bên kia cũng không có đưa tin tức nào tới.
Ngày hôm sau, Lý Đào sáng sớm đã lên núi, cô không dám đi từ Đại Thanh Sơn, lúc cô đi đường vòng từ Tiểu Thanh Sơn đến thì Cố Tùy cũng đã đến.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, sương mù trên núi nặng nề, Quan Nguyệt ngáp đi từ trong núi ra, sau lưng một trong sương mù mỏng manh phiêu đãng, làm nổi bật mái tóc dài xõa qua vai của Quan Nguyệt, nhìn giống như một tiểu tiên nữ.
Trong mắt Lý Đào hiện lên một tia kinh ngạc, thật xinh đẹp!
Nhưng tại sao Quan Nguyệt không thắt bím tóc? Bây giờ bất kể là con gái thành phố hay con gái nông thôn, lúc nào cũng phải tết tóc, còn nếu không thì cắt đi.
Lý Đào chưa từng thấy Quan Nguyệt xõa tóc dài lại còn không buộc tóc như vậy.
Cẩu Thặng đi theo bên chân Quan Nguyệt, ầm ầm chạy hai bước, giống như một quả cầu thịt lăn lộn.
Quan Nguyệt nhìn thấy Lý Đào: "Cô tới rồi à.”
“Ừ, tôi sợ cô đợi sốt ruột, nên lên sớm một chút.”
Quan Nguyệt thản nhiên cười: "Cũng không vội lắm, đợi lát nữa ăn điểm tâm rồi nói.”
Đến lúc ăn xong, Lý Đào mới biết Quan Nguyệt muốn châm cứu cho cô, bỗng có chút sợ hãi.
“Đừng sợ, nếu cô không có bệnh thì tôi châm cho cô cũng không có tác dụng gì đâu.”
Lý Đào càng thêm sợ hãi, cô đang yên đang lành thì có thể có bệnh gì chứ?