Nói cám ơn, bản thân đi lại càng có thành ý hơn.
Trương Thúy Hoa cũng đồng ý: "Con đi đi hôm nay đừng xuống ruộng. Trưa về nhà nấu cơm là được. Lên núi chú ý an toàn.”
“Da, con biết rồi.”
Lý Đào không giống Cố Tùy lần đầu tiên đi là đánh bậy đánh bạ, cô lớn lên từ nhỏ ở đây, đương nhiên biết con đường vòng an toàn đến đó.
“Có ai không?”
Quan Nguyệt đang ở nhà gỗ bên cạnh mở ra dược điền thúc đẩy dược liệu, Lý Đào còn chưa lên tiếng thì cô đã biết có người đến.
Nhìn thấy trước cửa lớn có một cô bé tầm mười sáu mười bảy tuổi, bưng một hộp cơm, thận trọng đứng ở cửa, nhìn về phía sân.
Quan Nguyệt đi qua: "Có chuyện gì?"
Lý Đào không ngờ người ở bên ngoài, sợ tới mức mãnh liệt xoay người lại, dưới chân lảo đảo, suýt chút nữa là ngã.
Chúa ơi! Quan Nguyệt lớn lên cũng quá đẹp mắt đi! Tóc cô thật đen, còn sáng, không giống tóc nông dân bọn họ, đều khô héo ố vàng. Làn da của cô sao lại trắng như vậy? Chẳng lẽ ở trong rừng không phơi nắng thì có thể trở thành màu trắng?
Quan Nguyệt nhướng mày: "Nhìn đủ chưa?”
Lý Đào đỏ mặt: "Tôi tên là Lý Đào, là người của thôn Thanh Khê, cám ơn cô đã cho nhà chúng tôi thuốc. Đây là sủi cảo chiên nhà chúng tôi làm, tuy không có thịt, nhưng ăn rất ngon bên trong còn có bột trắng.
Quan Nguyệt nhớ ra: "Nhà các cô chính là người hôm qua đưa bánh bao thịt cho tôi.”
“Đúng đúng đúng, chính là chúng tôi.”
Quan Nguyệt gật đầu: "Bánh bao thịt ăn rất ngon.”
“Ha ha, tôi cũng cảm thấy ăn rất ngon, lễ mừng năm mới chúng tôi còn chưa được ăn bánh bao thịt thơm như vậy?”
“Vậy cô có làm không?”
“Tôi biết làm.”
“Vậy cô ở lại đi, làm bánh bao thịt cho tôi.”
“Nhưng mà, không có thịt.”
“Lập tức sẽ có." Quan Nguyệt quay đầu nhìn về phía một cây đại thụ phía sau cô.
Lý Đào hoảng sợ nhìn thấy một con lợn rừng to lớn lao về phía cô!
Không đúng, cô nhìn lầm rồi, con lợn rừng kia nhằm phía cây đại thụ kia, tự mình đυ.ng ngất, mũi heo máu thịt mơ hồ, không biết có phải đã chết hay không?
Quan Nguyệt từ trong viện cầm theo con dao ngắn, mỉm cười dịu dàng với Lý Đào: “Tôi nghe Cố Tùy nói, thịt ngon nhất là thịt ba chỉ trên bụng?"
Lý Đào trơ mắt nhìn, vừa rồi còn khen người ta là tiên nữ, bây giờ lại thấy người ta thuần thục cắt thịt lợn rừng.
Mẹ nó, hù chết người!