"Mỹ Hoa, em mà có chuyện gì thì nhớ nhờ chú Vương tiện thể nhắn về" Thẩm Ái Quốc đưa họ đến cửa không có đi vào, ở nhà còn rất nhiều việc cần anh trở về làm.
Con gái chú Vương ở thôn bọn họ, nên ông thường sang thăm con gái cùng cháu ngoại.
Thẩm Mĩ Hoa gật đầu đáp ứng, mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, anh mau về đi".
Nhà mẹ đẻ nguyên chủ cách đây có chút xa, ảnh cả nguyên chủ giờ mà không đi, đến trưa có lẽ sẽ không kịp ăn cơm.
Thẩm Ái Quốc cúi đầu đưa tay xoa đầu Nguyên Bảo cùng Đại Lực, bảo chúng ngoan ngoãn nghe lời, ngẩng đầu nói với cô ở đối diện: "Lời mẹ nói em đừng có quên".
Thẩm Mĩ Hoa thấy Thẩm Ái Quốc lo lắng sau khi anh đi mình liền đánh bọn nhỏ, khiến anh không yên tâm, quay đầu nhìn về phía Nguyên Bảo cùng Đại Lực đang đứng bên cạnh.
Buổi sáng trước khi đi, mẹ Thẩm vẫn luôn nhắc nhở cô đối xử tốt với bọn nhỏ, nhất định không được giống như trước kia, động chút là đánh hai đứa nhỏ.
Nguyên Bảo gắt gao lôi kéo tay cậu, không muốn anh đi, vẻ mặt luyến tiếc.
Thẩm Ái Quốc hứa với bọn chúng sẽ lại đến mới vội vàng lên xe trở về.
Thẩm Mĩ Hoa đứng ở cửa chờ Thẩm Ái Quốc đi xa mới quay người định trở về phòng, liền thấy Nguyên Bảo cùng Đại Lực đứng bên cạnh lưu luyến không thôi nhìn cửa thôn.
"Vào nhà thôi"- Thẩm Mĩ Hoa đi đến kêu hai cậu.
Bên ngoài gió vẫn đang thổi, đứng lâu rất dễ cảm lạnh.
Nguyên Bảo nghe mẹ nói, tay niết niết góc áo, cậu nhóc không muốn vào nhà, muốn đi cùng cậu.
Đại Lực không nhìn mợ đang đứng bên cạnh, lôi kéo tay Nguyên Bảo, mang cậu nhóc vào nhà.
Ba người lần lượt đi vào nhà.
Thẩm Ái Quốc đi được một đoạn, quay lại nhìn xem em gái cùng bọn nhỏ đang đi vào phòng, cô cùng hai đứa bé đi cách nhau khá xa, có chút bận tâm, hy vọng lần này em ấy thật sự nghĩ thông suốt, thở dài, đánh xe bò đi tiếp.
Thẩm Mĩ Hoa vừa vào phòng liền ngồi xuống ghế, đường trong thôn khá khúc khuỷu, xe bò lắc lư liên tục, mông cô như muốn tách ra, xương cốt đều muốn mềm nhũn đi.
"Vào đi" Cô nhìn hai đứa đang đứng ngoài cửa không dám vào, vẫy tay gọi, bên ngoài rất lạnh, mặt hai người bị lạnh đến đỏ bừng.
Cô vừa dứt lời, hai đứa như là bị dọa sợ, trực tiếp chạy về phòng.
Thẩm Mĩ Hoa: ".................".
Cô chỉ muốn cho hai đứa nhỏ đi vào ngồi nghỉ một chút, bọn chúng sợ như vậy là cho rằng cô lại muốn đánh bọn chúng sao ?
Bọn nhỏ sợ cô như vậy cũng không phải chuyện tốt, Thẩm Mĩ Hoa ngồi trên ghế nghĩ biện pháp, dần dần cảm thấy có chút lạnh, ngẩng đầu thấy bên ngoài tuyết đã rơi.
Cô nhìn tuyết trên mặt đất, nghĩ đến chiếc chăn mỏng đen thui, con có quần áo mỏng hai đứa bé mặc trên người, đứng dậy về ngăn tủ, ôm ra chiếc chăn dày nhất rồi bước vào phòng bọn nhỏ.
Đại Lực nghe thấy tiếng đẩy cửa liền thấy mợ ôm chăn đến trước mặt bọn họ, trực tiếp định vén chăn bọn họ lên.
Thẩm Mĩ Hoa đưa tay, còn chưa đυ.ng tới chăn liền thấy Đại Lực gắt gao giữ chăn không buông, mắt nhỏ trừng cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu tình tức giận trên mặt cậu, mấy ngày nay từ hôm cô xuyên đến, cậu cái gì cũng không nói, càng không có bất cứ biểu tình gì, nhiều nhất là mỗi khi cô đến gần Nguyên Bảo liền đem em trai kéo ra sau lưng.
Cô đã đọc qua quyển tiểu thuyết kia, nam chủ khi còn nhỏ vì bị ảnh hưởng bởi mợ hắn, ở lúc chưa gặp nữ chủ vẫn luôn một bộ dạng kẻ mặt đen lạnh lùng ít nói.
"Chiếc chăn này quá bẩn, đổi cái khác sạch sẽ hơn" Thẩm Mĩ Hoa giơ giơ chiếc chăn trên tay cho nhóc nhìn.
Đại Lực không buồn xem chiếc chăn trên tay cô, tay vẫn gắt gao lôi kéo chiếc chăn cũ không buông, không để Nguyên Bảo bị lạnh.
Thẩm Mĩ Hoa nhìn thấy cậu nhóc không tin, có chút đau lòng, không trách được, trước kia nguyên chủ cũng từng làm qua việc như vậy, có lần hỏi Nguyên Bảo có muốn đổi chăn không, Nguyên Bảo nói muốn liền bị lôi ra đánh một trận.
" Khi nào lạnh thì đắp thêm chăn mới vào" Thẩm Mĩ Hoa nói xong không lôi kéo chiếc chăn bẩn kia của cậu nữa, trực tiếp đắp chiếc chăn mới sạch sẽ lên chiếc chăn bẩn, như vậy ít nhất bọn nhỏ sẽ ấm thêm một chút.
Nguyên Bảo ngôi bên nhìn anh trai đang cầm thật chặt chăn, không có đυ.ng vào.
Đại Lực nhìn chiếc chăn sạch sẽ trên giường, tay nhỏ nắm chặt chăn cũ, không biết vì sao mợ đột nhiên lại như vậy, tay run nhè nhẹ, mím môi thật chặt, ánh mắt nhìn cô, chờ xem mợ lại định làm gì tiếp.
Thẩm Mĩ Hoa nhìn hai đứa bé mặt sợ hãi đang ngồi trên giường, trong lòng xót xa vô cùng, muốn tiến lên đem hai đứa ôm vào lòng, dỗ bọn chúng đừng sợ, nhưng lý trí ngăn cản cô, hai đứa nhỏ hiện tại sợ cô, cô làm vậy sẽ khiến chút phấp phỏng, lo lắng hơn.
Cô đứng ở bên giường, nhìn chăn đã được đắp tốt, xoay người ra ngoài chuẩn bị cơm trưa, hiện tại đã tầm 11 giờ, nên chuẩn bị cơm.
Nguyên Bảo nhìn cửa phòng đóng lại, nhỏ giọng nói: " Anh, mẹ không có đánh chúng ta".
Đại Lực nghe lời Nguyên Bảo nói, không nói gì mà xem chiếc chăn sạch sẽ trên giường, cậu không biết vì sao mợ không đánh bọn họ, nhìn một hồi, thấy ngoài cửa không có động tĩnh, thò tay đem chiếc chăn bẩn lấy ra, đem chiếc chăn sạch đắp trên người Nguyên Bảo.
"Anh, ấm quá!" Nguyên Bảo đang đắp một chiếc chăn thật dài, nháy mắt đem việc tại sao mẹ không đánh bọn họ ném sau đầu, cười bảo Đại Lực cũng chui vào.
Đại Lực thấy Nguyên Bảo vui vẻ, mím môi mỉm cười, vén chăn lên bò vào, hai anh em gắt gao kề bên nhau.